Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3371-3380




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên gật đầu, hiện tại đối thủ hắn gặp phải quá mạnh, ví như cường giả cấp bậc cỡ Diệp Liên, vậy nên kiếm Thiên Tru của hắn không hề có bất kỳ ưu thế gì! Chỉ có thể nói, khi giao thủ với những cường giả này, kiếm của hắn không rơi vào thế yếu, nhưng lại không bộc lộ ra được ưu thế nào!



Phải biết, khi hắn vừa nhận được Thiên Tru, lúc đó Thiên Tru gần như là vô địch, không có bất kỳ bảo vật nào có thể va chạm được với nó.



Nhưng hiện tại thì không như vậy nữa.




Lúc này, người đàn ông áo đen đột nhiên nói: "Kiếm này của ngươi vẫn có thể mạnh hơn nữa!"



Nghe thế, Diệp Huyên vội hỏi: "Tiền bối, làm sao để cường hóa nó?"



"Đi tìm một lão nhân, ông ta có thể cường hóa thanh kiếm này cho ngươi".




"Ai cơ?"



Người đàn ông áo đen cười nói: "Bắt đầu từ đây đi về phía bên phải, chừng vạn dặm, sâu trong núi lớn, có một cửa hàng nhỏ, ngươi tìm ông ta thử đi. Nếu ông ta đồng ý, hai thanh kiếm của ngươi đều có thể mạnh thêm một bậc nữa".



Diệp Huyên do dự một lúc rồi hỏi: "Tiền bối, người đó sẽ đồng ý chứ?"



Người đàn ông áo đen cười to rồi đáp: "Nếu là người khác thì khỏi nói luôn, nhưng nếu là ngươi thì chắc chắn sẽ đồng ý!"



Diệp Huyên hơi khó hiểu: "Vì sao?"



"Ngươi đi là biết".



Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Vậy chào tiền bối, ta phải đi rồi".



Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Huyên: "Ta có một yêu cầu nho nhỏ".



Diệp Huyên vội nói: "Mời tiền bối nói".



"Với thiên phú cùng cơ duyên của ngươi, tương lai ắt hẳn sẽ tiến bộ vô cùng nhanh, Tử Nhân Kinh này ngày sau có lẽ sẽ không theo kịp bước tiến của ngươi. Mà không cần biết tương lai ra sao, ta hi vọng Tử Nhân Kinh này có thể truyền lưu lại, đây là tâm huyết cả đời của ta, ta không mong nó sẽ biến mất khỏi thế gian này".



Diệp Huyên gật đầu: "Được!"



Nói xong, hắn nhìn về phía người đàn ông áo đen: "Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?"



Người đàn ông áo đen cười bảo: "Trước đây có một cô nương thích gọi ta là Hàm Hàm, vậy cứ gọi là Hàm Hàm đi!"



Vẻ mặt Diệp Huyên có hơi sượng lại, cái tên này...



Người đàn ông áo đen lại bỗng nói: "Đi đi!"



Diệp Huyên gật đầu, hắn cung kính thi lễ một cái, sau đó xoay người rời đi.



Nhìn Diệp Huyên rời đi, người đàn ông áo đen nhẹ giọng nói: "Ngày đó ngươi nói với ta, rằng muốn tìm một người cùng chung sức cứu vớt chúng sinh... Nhưng hành động của ngươi, ta lại không hiểu được!"



Nói xong, hắn ta lại rơi vào trầm mặc.



Một lát sau, hắn ta xòe lòng bàn tay ra, trong đấy có một tấm khăn lụa, nhìn khăn lụa trong tay, người đàn ông áo đen lắc đầu cười, nụ cười có chút cay đắng: "Có một vài khoảnh

1643164557958.png


Sao hắn không hiểu ý của tầng chín cho được?



Diệp Huyên xoay người định vào lại trong điện, thì tầng chín lại nói: "Nếu hắn ta đã bảo ngươi đi trước thì có nghĩa là không muốn ngươi thấy cảnh này, đừng vào trong".




Diệp Huyên đứng tại chỗ, hắn nhìn xung quanh, giờ khắc này đây, những tia tử khí khắp nơi đang bắt đầu điên cuồng lao về phía đại điện.



Đi rồi!



Diệp Huyên đứng yên, im lặng.




Lúc này, tầng chín bỗng khẽ nói: "Trước kia ta tuổi trẻ nóng tính, ta cảm thấy cho dù là so với dòng chảy lịch sử của vũ trụ Ngũ Duy này, ta hẳn cũng được xem như là một nhân vật lừng lẫy, mãi đến khi gặp Tiên Tri, gặp cô gái váy trắng, gặp Đệ Cửu, gặp Thiên Mạch giả bên cạnh ngươi đây, còn có người đàn ông áo đen khi nãy nữa... Bấy giờ ta mới hiểu được, giữa dòng chảy lịch sử mênh mông này, ta thật ra chỉ là muối bỏ biển, là một tồn tại bé nhỏ không đáng kể đến! Có một câu châm ngôn, rằng giang sơn đời nào cũng có người tài, đã tỏa sáng sẽ rực rỡ vạn năm. Những người kia, họ đã mạnh mẽ biết bao ở thời đại của mình? Nhưng chung quy họ cũng sẽ trở về với cát bụi, trở thành một quá khứ trong trang sách lịch sử".



Diệp Huyên nói: "Tiền bối, chỉ cần sống cho vẹn với đời là được!"



Tầng chín cả giận: "Nhưng ta sống không có trọn vẹn, mẹ nó bây giờ ta còn đang bị nhốt đây này! Lúc trước vốn định cưỡng chế phá tháp ra ngoài, nhưng mẹ kiếp chỗ dựa của ngươi mạnh quá, hơn nữa còn thuộc hàng mạnh đến mức ta không có lấy chút năng lực nào để phản kháng được!"



Diệp Huyên: "..."



Tầng chín lại nói: "Ta tính rồi, cho dù ngươi có tìm được đạo tắc kia, bảo nàng ta thả ta ra thì ta cũng không thoát khỏi cuộc đời khổ cực này được".



Diệp Huyên hơi không hiểu: "Tại sao?"



Tầng chín lại bực: "Bởi vì Ngũ Duy Kiếp sẽ đến, ngươi coi đi, trùng hợp không? Vừa khéo không? Ông đây mới vừa tu luyện được chút thành tựu đã bị giam lại, sau này lúc vừa thoát được thì Ngũ Duy Kiếp sắp đến! Á á á! Ông đây là đứa xui xẻo nhất vũ trụ Ngũ Duy này rồi!"



Diệp Huyên lắc đầu.



Không thể không nói, hắn có chút đồng cảm với tầng chín này rồi.



Cuộc sống này thật sự quá là xui xẻo!



Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên nói: "Tiền bối, người có hận Tiên Tri không?"



Tầng chín im lặng một lát rồi đáp: "Cũng đâu phải hắn cố ý bắt giam ta, bởi vì hắn cũng tốt, lại là người thích nói đạo lý, ta..."



Diệp Huyên bỗng cắt ngang: "Thật lòng đi!"



Thứ chín giận lên: "Hận thì sao? Ông đây có đánh lại được đâu! Đánh không lại đó, ngươi có hiểu không?"



...


Đánh không lại!



Diệp Huyên cạn lời, có lẽ tên này hận Tiên Tri, đáng tiếc là đúng như lời y nói, y đánh không lại Tiên Tri!



Lúc này, tầng chín lên tiếng: “Đi nâng cấp hai thanh kiếm kia của ngươi đi!”




Diệp Huyên gật đầu, như nghĩ đến điều gì, hắn cười hì hì: “Ta đúng là rất may mắn!”



“Cút!”



Tầng chín chợt nổi giận.



Diệp Huyên không để ý đến tầng chín, hắn xoay người nhìn thoáng qua Tử Nhân Cung, sau đó cung kính hành lễ, dẫn theo Tiểu Phạn bên cạnh biến mất ở nơi xa.








Diệp Huyên di chuyển nhanh trong núi.



Bây giờ đã hoàn toàn khác với trước đây, vì thực lực của hắn đã tăng mạnh, bây giờ chỉ cần hắn sử dụng Tử Nhân Kinh, yêu thú bình thường hoàn toàn không thể làm gì được hắn!



Đương nhiên hắn cũng không quá đắc ý vênh váo, hắn biết với thực lực của mình hiện tại vẫn không thể nào hoành hành ở nơi này.



Trên đường đi, Tiểu Phạn dắt theo con chó nhỏ, thỉnh thoảng sẽ lấy một que kẹo hồ lô ra liếm, rất vui vẻ.



Sau khi đi theo Diệp Huyên, cô bé vui vẻ hơn rất nhiều, bây giờ chuyện cô bé mong đợi nhất mỗi ngày là đợi Diệp Huyên nấu cơm.



Chỉ cần thấy đói, cô bé sẽ kéo ống tay áo của Diệp Huyên.



Diệp Huyên cũng không xem Tiểu Phạn là Thiên Mạch giả, con coi cô bé như tiểu muội muội.



Còn những nhân quả của Thiên Mạch giả mà Huyền Ngoa nói trước đó, hắn hoàn toàn không để tâm, dù sao hắn cũng đã có rất nhiều nhân quả rồi.



Có thêm mấy cái nữa thì sao chứ?



Càng nợ nhiều càng không lo!



Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, Tiểu Phạn bên cạnh hắn cũng dừng lại, hai người nhìn về phía đối diện, đối diện có hai ngọn núi, giữa hai ngọn núi là một con sông.



Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, có nguy hiểm không?”



Tầng chín đáp: “Ngươi có thể mang theo cô bé kia ngự kiếm đi qua!”



Ngự kiếm?



Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu.



Ở nơi dị thú hoành hành, hắn ngự kiếm thật sự quá thu hút sự chú ý.



Mà những dị thú này luôn rất chú trọng địa bàn, chỉ cần bay ngang qua địa bàn của nó cũng sẽ bị coi là gây hấn với bọn chúng, bọn chúng sẽ lập tức ra tay!



Diệp Huyên kéo Tiểu Phạn nhảy thẳng vào con sông kia, hắn di chuyển trên sông, vì không dẫn đến phiền phức không cần thiết nên hắn hoàn toàn giấu đi hơi thở của mình, còn Tiểu Phạn, cô bé hoàn toàn không có hơi thở, ngay cả tầng chín cũng không cảm nhận được cô bé.


Trên mặt nước, Diệp Huyên vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống đáy sông, hắn rất sợ trong nước đột nhiên xuất hiện dị thú gì đó.
Khoảng nửa canh giờ sau, một đường đi bình an vô sự, dưới nước cả một con cá cũng không có.



Lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên dừng lại, cô bé kéo ống tay áo của hắn, sau đó chỉ về phía ngọn núi lớn, Diệp Huyên nhìn sang, khi thấy ngọn núi lớn đó, hắn lập tức ngây người.



Trên ngọn núi cao nghìn trượng kia có một con quái vật khổng lồ đang vòng quanh, đó là một con rắn, không đúng, là một con mãng xà!




Con mãng xà khổng lồ kia quấn lấy ngọn núi, hình thể của nó không hề nhỏ hơn ngọn núi kia chút nào.



Khoé miệng Diệp Huyên giật giật, chưa nói đến thực lực của con mãng xà này, chỉ mỗi kích cỡ thôi đã có hơi đáng sợ rồi!



Dị thú ở đây đều to như thế à?



Lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên cầm lấy thiết kiếm muốn xông lên.




Diệp Huyên giữ Tiểu Phạn lại, lắc đầu: “Hình như nó đang ngủ, nếu nó không ngăn cản chúng ta thì cũng không cần đánh nó”.



Tiểu Phạn cất thiết kiếm, sau đó nắm chặt lấy tay Diệp Huyên.



Diệp Huyên dẫn Tiểu Phạn chậm rãi đi về phía xa, vì ngọn núi lớn kia ở bên cạnh con sông này, cho nên bọn họ phải đi ngang qua con mãng xà kia.



Diệp Huyên nhìn nó với nét mặt bình tĩnh, còn Tiểu Phạn, nét mặt của cô bé vẫn luôn rất bình tĩnh.



Hai người nhanh chóng đến gần con mãng xà này hơn, lúc này, con cự xà đó đột nhiên động đậy một chút.



Thấy thế, mí mắt Diệp Huyên hơi giật.



Con mãng xà kia đột nhiên quay đầu qua từ trên đỉnh núi, sau đó hạ thấp xuống, bầu trời thoáng chốc tối lại, vì đầu của nó thật sự rất to.



Con mãng xà dừng lại trên không trung, cứ nhìn xuống Diệp Huyên và Tiểu Phạn như thế, nói đúng hơn là nhìn Tiểu Phạn.



Rõ ràng là có biết Tiểu Phạn.



Tiểu Phạn nhìn mãng xà với nét mặt rất bình tĩnh, trong mắt không hề có chút dao động nào.



Mãng xà đột nhiên nói tiếng người: “Thiên Mạch giả”.



Nó vừa lên tiếng, mặt nước xung quanh Diệp Huyên và Tiểu Phạn lập tức gợn sóng.



Tiểu Phạn lập tức muốn ra tay, Diệp Huyên chợt cất lời: “Nói với nó chúng ta chỉ đi ngang qua thôi, không có ác ý”.



Tiểu Phạn chớp mắt, sau đó cô bé ngẩng đầu nhìn mãng xà, chỉ tay về phía xa.



Mãng xà nhìn Tiểu Phạn: “Thiên Mạch giả, ngươi có thể đi qua, nhưng nhân loại này thì không!”



Tiểu Phạn nhíu mày, nắm chặt lấy kiếm muốn ra tay.



Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”



Mãng xà nhìn xuống Diệp Huyên, trong mắt lộ vẻ khinh thường: “Nhân loại, kẻ yếu không có tư cách nói chuyện với ta!”



Diệp Huyên sửng sốt.



Cái thể loại gì đây?

1643164580297.png


Dị thú kia còn muốn nói gì đó, Diệp Huyên đột nhiên biến thành kiếm quang bay lên trời, tốc độ của hắn rất nhanh, thẳng tay chém một kiếm lên đầu con mãng xà kia.



Bịch!



Đầu con mãng xà không ngừng run rẩy, vảy trên người nó lập tức nứt ra, nhưng Diệp Huyên cũng bay người ra ngoài, có điều ngay lúc bắn ngược ra, kiếm Thiên Tru trong tay hắn cũng đột nhiên bay ra.




Nhất Kiếm Vô Lượng!



Kiếm quang xuyên thủng qua đầu con mãng xà kia, một dòng máu tươi bắn ra từ trong đầu nó.



Con mãng xà đó ngẩng mặt lên trời gào thét, một khắc sau, cái đuôi khổng lồ của nó đột nhiên quét qua chân trời, khiến không gian chấn động.



Nhận ra lực lượng ẩn chứa trong đuôi rắn, Diệp Huyên không dám dùng sức chống đỡ, hắn di chuyển, ngự kiếm xuất hiện trên đầu nó, con mãng xà kia phản ứng rất nhanh, nó bỗng nhiên há to miệng muốn nuốt Diệp Huyên, như muốn hút cả bầu trời vào trong miệng.




Trong mắt Diệp Huyên lộ vẻ dữ tợn, hắn đang muốn sử dụng Tử Vong Chi Kiếm, đúng lúc này, con mãng xà kia đột nhiên kêu rên, Diệp Huyên hơi ngây người, sau đó nhìn xuống dưới, không biết đuôi của nó đã bị chém đứt từ lúc nào, vừa khéo rơi vào trong dòng sông kia, trong chốc lát, cả con sông đều đã trở thành một màu đỏ như máu.



Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, Tiểu Phạn lẳng lặng đứng cách đó không ta, thanh kiếm gỉ sét trong tay cô bé còn đang nhỏ máu!



Không nói cũng biết là cô bé ra tay!



Con mãng xà trên không trung nhìn Tiểu Phạn, không ngừng gào thét, nhưng lại không dám ra tay.



Tiểu Phạn nhìn nó, đột nhiên nâng kiếm kề lên cổ mình, dường như nhớ đến điều gì, cô bé lại dời kiếm đi, sau đó chém một kiếm về phía mãng xà.



Trong ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Huyên, bụng con mãng xà kia xuất hiện một lỗ hổng to tướng, trong nháy mắt, máu tươi bắn ra ngoài như mưa, cả chân trời đều bị máu tươi nhuộm đỏ.



Thấy cảnh này, Diệp Huyên lập tức ngây người.



Hắn cảm thấy lúc trước mình hơi hiểu lầm thực lực của Tiểu Phạn rồi!



Con mãng xà trên không trung vô cùng sợ hãi, Tiểu Phạn bên dưới lại muốn tiếp tục ra tay, nhưng lại bị Diệp Huyên ngăn cản.



Tiểu Phạn nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên nhìn một vòng xung quanh.



Chuyện này không đơn giản!



Vì sao dị thú này lại xuất hiện ở đây?



Hơn nữa nó còn trông ngu ngốc như thế?



Hắn không tin một dị thú ngu xuẩn có thể sống lâu đến vậy ở nơi này!



Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên hơi híp mắt lại, đây là một cái bẫy!



Có người cố ý muốn mình và Tiểu Phạn giết chết dị thú này!



Dị Thú Kinh!



Diệp Huyên dẫn Tiểu Phạn đi tới trước mặt con dị thú kia, nhìn thấy Tiểu Phạn, trong mắt nó đầy sự sợ hãi!



Nó sợ thật!



Nó không dám chạy, cũng chạy không thoát!



Diệp Huyên nhìn nó: “Ai bảo

1643164591948.png


Diệp Huyên nhắm mắt lại, quả nhiên đúng là nữ nhân kia giở trò.



Nhưng tại sao đối phương lại muốn mình và Thiên Mạch giả giết chết dị thú này?



Việc này có lợi gì cho ả ta?




Diệp Huyên im lặng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó như nghĩ ra điều gì, hắn hơi híp mắt, hắn hiểu rồi.



Nếu Tiểu Phạn giết chết con mãng xà này, vậy chắc chắn Dị Thú Kinh sẽ tuyên bố công khai đối địch, mà khi đó, chắc chắn rất nhiều dị thú ở nơi này sẽ có lòng thù địch với hắn, thậm chí có thể còn liên thủ với nhau để đối phó với hắn.



Bây giờ hắn ở trong địa bàn của dị thú, chỉ cần hắn không trêu vào dị thú, chắc chắn những dị thú sẽ không chủ động đến gây chuyện với hắn. Nhưng nếu hắn đã giết một dị thú thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác.



Vì hắn là nhân loại!




Khi đó có thể sẽ bị Dị Thú Kinh tạo thành mâu thuẫn giữa hai chủng tộc!



Lòng dạ độc ác!



Diệp Huyên nhìn mãng xà: “Nhỏ lại đi!”



Mãng xà nhìn Diệp Huyên, tỏ vẻ khó hiểu.



Diệp Huyên nhìn chằm chằm nó: “Ta biết có lẽ dị thú các ngươi đều có thể tuỳ ý thay đổi kích thước cơ thể của mình, ngươi nhỏ lại cho ta”.



Mãng xà nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn làm…”



Đúng lúc này, kiếm Tiểu Phạn đột nhiên kề lên đầu mãng xà, dù thanh thiết kiếm này nhỏ hơn đầu của nó rất nhiều, nhưng chỉ một thanh thiết kiếm gỉ sét đã khiến con mãng xà kia thoáng chốc biến thành một con rắn nhỏ bằng ngón tay.



Diệp Huyên thầm nói trong lòng: “Tiền bối, giúp ta một chuyện?”



Tầng chín hỏi: “Cái gì?”



Diệp Huyên nói: “Giúp ta dạy dỗ con rắn này”.



Nói xong, hắn ném thẳng con rắn kia vào tầng chín của tháp Giới Ngục.



Một lát sau, tầng chín cất lời: “Được”.



Chẳng mấy chốc, trong tầng chín đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.



Dù tầng chín không thể ra ngoài, nhưng không có nghĩa là y không mạnh, theo Diệp Huyên, nếu tầng chín có thể ra ngoài, thì đến bây giờ, e rằng chỉ có cô gái váy trắng, Đệ Cửu và Tiểu Phạn thần bí này mới có thể đánh thắng y.



Hắn chưa từng xem thường tầng chín!



Lúc trước tên này còn từng đấu với Tiên Tri.



Bên ngoài, Diệp Huyên đảo mắt nhìn xung quanh, hờ hững nói; “Dị Thú Kinh, ngươi muốn chơi, ta sẽ chơi với ngươi đến cùng”.



Nói xong, hắn dắt Tiểu Phạn đi về phía xa.



Lúc Diệp Huyên và Tiểu Phạn biến mất trên mặt sông xa xôi, một cô gái đột nhiên xuất hiện, chính là Dị Thú Kinh kia.



Dị Thú Kinh nhìn về phía xa, vẻ mặt không chút cảm xúc: “Nhân loại, ta sẽ chơi với ngươi đến cùng”.
Phía xa, Diệp Huyên dẫn Tiểu Phạn chậm rãi bước đi.



Thỉnh thoảng Diệp Huyên sẽ nhìn Tiểu Phạn, hắn phát hiện thực lực của Tiểu Phạn còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.



Tiểu Phạn rất lợi hại!




Khi nãy hắn có giao thủ với con mãng xà kia, hiểu rất rõ năng lực phòng ngự của nó, nhưng Tiểu Phạn lại có thể nhẹ nhàng chém rách thân thể của nó.



Rốt cuộc là kiếm mạnh hay người mạnh?



Diệp Huyên nhìn Tiểu Phạn: “Tiểu Phạn, có thể cho ta xem thử kiếm của ngươi không?”



Tiểu Phạn lập tức đưa kiếm cho Diệp Huyên, rất sảng khoải, không hề do dự một chút nào.




Diệp Huyên nhận lấy thanh kiếm, hắn quan sát một lúc, sau đó nhíu mày.



Chỉ là một thanh thiết kiếm bình thường, thật sự không có gì đặc biệt cả.



Diệp Huyên chợt nhớ ra, thầm nói: “Tiền bối, người có thể nhìn ra không?”



Một lát sau, tầng chín đáp: “Không thể nhìn ra”.



Diệp Huyên im lặng.



Tầng chín không thể nhìn ra chỉ có hai cách giải thích, một là thanh kiếm này chỉ là một thanh thiết kiếm gỉ sét, không có gì đặc biệt, hai là ngay cả tầng chín cũng không thể nhìn thấu được nó!



Sau khi quan sát một lúc, Diệp Huyên trả thanh kiếm lại cho Tiểu Phạn, hắn hơi do dự, sau đó đưa kiếm Thiên Tru cho Tiểu Phạn: “Tiểu Phạn, ngươi cảm thấy thanh kiếm này thế nào?”



Tiểu Phạn quan sát kiếm Thiên Tru, cô bé chớp mắt, sau đó nâng thiết kiếm lên.



Diệp Huyên hỏi: “Ý ngươi là kiếm của ngươi tốt hơn thanh kiếm này sao?”



Tiểu Phạn lắc đầu, cô bé hơi do dự, sau đó chỉ thiết kiếm, lại chỉ vào mình.



Diệp Huyên hiểu rồi.



Phù hợp!



Ý Tiểu Phạn là thanh thiết kiếm này phù hợp với mình.



Kiếm không phải xét tốt hay không, mà là có thích hợp hay không.



Quần áo có đẹp hơn nữa, nếu không thích hợp thì có ý nghĩa gì chứ?



Diệp Huyên cất kiếm Thiên Tru, cười nói: “Chúng ta đi thôi”.



Nói xong, hắn nắm tay Tiểu Phạn, tăng nhanh tốc độ.



Trong núi lớn vô tận thỉnh thoảng có tiếng dị thú gào thét và tiếng mặt đất rung lên.



Đây là một thế giới dị thú hoành hành.



Diệp Huyên không dám tưởng tượng nếu dị thú trong này đều xuất hiện ở Ngũ Duy, không biết Ngũ Duy sẽ trở thành thế nào.



Sẽ thành quỷ ma quần loạn!
Hơn nữa bây giờ hắn càng mong đợi với hai cấm địa ngục tối Vô Biên và Hư Vô Duy Độ kia rồi.



Chắc chắn hai nơi đó sẽ không thua kém nơi này!



Có thời gian nhất định phải đi xem thử, đương nhiên lúc này chỉ có thể nghĩ mà thôi, bây giờ nếu không phải có Tiểu Phạn, hắn cũng không dám đi lại quang minh chính đại trong nơi này như thế.




Dù bây giờ hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng hắn vẫn không thể nghênh ngang ở nơi này được. Có điều cao thủ cấp bậc Bất Tử Nhân bình thường ở bên ngoài cũng đừng hòng giết hắn.



Đương nhiên lại có một vấn đề mới.



Dị Thú Kinh!



Chắc chắn người phụ nữ này cũng đang dòm ngó thư phòng kia!




Đúng là một phiền phức còn chưa giải quyết đã có một phiền phức mới xuất hiện rồi!



Khoảng một canh giờ sau, cuối cùng Diệp Huyên cũng gặp người đàn ông áo đen và cửa hàng nhỏ mà gã nói.



Cửa hàng nhỏ này nằm ở bên bờ sông, phía sau là mấy ngọn núi lớn, không thể không nói, một cửa hàng nhỏ xuất hiện ở nơi này trông có hơi kỳ lạ.



Diệp Huyên dẫn Tiểu Phạn tăng tốc, chẳng mấy chốc, hắn và Tiểu Phạn đã đi tới trước cửa hàng, sau khi đi vào, Diệp Huyên phát hiện đây là một lò rèn. Trước cửa hàng bày mấy món binh khí, đều là những binh khí vô cùng bình thường.



Diệp Huyên nhìn vào cửa hàng, cung kính hành lễ: “Vãn bối Diệp Huyên xin chào tiền bối!”



Không có ai trả lời.



Chẳng lẽ không có người?



Diệp Huyên lại chào một tiếng nữa, nhưng vẫn không có ai đáp lời.



Diệp Huyên tiến lên, nhưng hắn còn chưa đi được hai bước, một lực lượng mạnh mẽ đã bao phủ lấy hắn.



Có người!



Diệp Huyên vội dừng lại, lúc này, Tiểu Phạn bên cạnh đột nhiên ra tay.



Vụt!



Diệp Huyên còn chưa kịp phản ứng, cửa hàng kia đã biến thành tro bụi.



Diệp Huyên: “…”



Một ông lão ngồi trên ghế gỗ xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông ta đang uống trà, nhưng trong hơi kỳ quái, vì tách trà còn ở trước miệng ông ta, rõ ràng khi ông ta muốn uống thì Tiểu Phạn lại ra tay.



Ông lão mặc trường bào màu trắng, mái tóc bạc phơ.



Ông lão vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiểu Phạn, Tiểu Phạn cũng nhìn chằm chằm ông ta, hơn nữa còn định ra tay tiếp.



Diệp Huyên vội nói: “Chào tiền bối!”



Ông lão nhìn chằm chằm Tiểu Phạn: “Không hổ là Thiên Mạch giả, lợi hại!”



Nói xong, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cũng rất lợi hại!”



Mình lợi hại?


Diệp Huyên hơi ngạc nhiên.
Ông lão hỏi: “Tìm ta làm gì?”



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Tiền bối, vãn bối muốn học rèn!”



“Học rèn?”




Ông lão cười khẩy: “Ngươi chắc chứ?”



Diệp Huyên đáp: “Ta có thể học không?”



Ông lão lắc đầu: “Học rèn không phải chuyện một ngày, ngươi không có nhiều thời gian như thế, hơn nữa ngươi muốn học rèn không phải vì thích rèn, mục đích của ngươi không tốt, cho nên ta không dạy ngươi!”



Diệp Huyên: “…”



“Ha ha!”




Lúc này, tầng chín chợt bật cười: “Xem ra không phải lúc nào ngươi cũng may mắn”.



Lúc này, ông lão lại nói: “Dù ta không dạy ngươi rèn, nhưng ngươi cần giúp đỡ gì cứ việc nói, nếu trong khả năng, ta sẽ không từ chối!”



Lúc này, tầng chín lại nói: “Xin lỗi đại ca, ta rút lại lời nói vừa rồi”.



Diệp Huyên: “…”



Ông lão tóc trắng quan sát Diệp Huyên một lúc, sau đó nói: “Có phải ngươi nghi ngờ vì sao ta muốn giúp ngươi không?”



Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”



Ông lão tóc trắng lắc đầu: “Trước đây, ta cảm thấy kỹ thuật rèn của mình đứng đầu từ trước đến giờ, cho đến khi gặp một người!”



Diệp Huyên hỏi: “Tiên Tri?”



Ông lão tóc trắng gật đầu: “Sự xuất hiện của hắn khiến ta hiểu kỹ thuật rèn của mình cũng chỉ đến thế mà thôi. Thật sự giống như câu nói kia, núi cao còn có núi cao hơn, đừng cảm thấy mình lợi hại lắm, vì chắc chắn còn có người lợi hại hơn mình”.



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Chỉ vì ta là truyền nhân của Tiên Tri, cho nên tiền bối mới giúp sao?”



“Truyền nhân?”



Vẻ mặt ông lão tóc trắng hơi kỳ lạ.



Diệp Huyên hỏi: “Sao vậy, không phải ư?”



Ông lão tóc trắng nói: “Coi là thế đi!”



Diệp Huyên hơi khó hiểu: Cái gì gọi là coi là thế đi!



Ông lão tóc trắng lại nói sang chuyện khác: “Đến tìm ta làm gì?”



Diệp Huyên lấy kiếm Thiên Tru và kiếm Trấn Hồn ra để trước mặt ông lão tóc trắng: “Mong tiền bối nâng cấp hai thanh kiếm này!”



Ông lão tóc trắng quan sát hai thanh kiếm, sau đó nói: “Kiếm tốt!”



Nói xong, ông ta nhìn kiếm Thiên Tru: “Đặc biệt là thanh kiếm này, kiếm này có vẻ không trọn vẹn, nếu là kiếm bản thể chắc chắn là một thanh kiếm ghê gớm!”



Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên vội lấy hai thanh kiếm ra, hai thanh kiếm này là Hắc Kiếm và kiếm của Tiểu Thất.



Trước đó hắn đã trả kiếm lại cho Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất lại cho hắn, hắn hỏi tại sao nhưng nàng ta không nói gì.

1643164624018.png


Thanh Nhi!



Nghĩ đến cô gái đó, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên u ám.



Đó là cô gái cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên!




Đáng tiếc là sẽ không còn được gặp lại nàng nữa!



Dường như cảm nhận được cảm xúc của Diệp Huyên, Tiểu Phạn chợt nhẹ nhàng kéo tay hắn, Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, cười khẽ: “Không sao!”



Tiểu Phạn gật đầu, sau đó lấy một que kẹo hồ lô ra đưa cho Diệp Huyên.



Diệp Huyên thầm thấy ấm áp, hắn lấy kẹo hồ lô mở nó ra, sau đó bắt đầu ăn.




Không thể từ chối ý tốt của cô bé được.



Thấy Diệp Huyên ăn, rõ ràng Tiểu Phạn rất vui vẻ, nhưng cô bé không cười, chỉ là trong mắt có nhiều hơn chút cảm xúc khác mà thôi.



Lúc này, ông lão tóc trắng chợt cất lời: “Ba thanh kiếm này của ngươi… rất thú vị!”



Diệp Huyên nhìn ông lão: “Sao lại nói thế?”



Ông lão tóc trắng chợt ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Có lẽ vẫn còn một thanh kiếm nữa!”



Diệp Huyên nhìn ông lão, ông lão này đúng là có tài! Hắn không nghĩ nhiều nữa, lập tức lấy kiếm của cô gái váy trắng ra.



Khi nhìn thấy kiếm của cô gái váy trắng, ông lão tóc trắng lập tức híp mắt lại: “Phàm Kiếm!”



Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối cũng biết Phàm Kiếm sao?”



Ông lão tóc trắng nói: “Ta biết Phàm Kiếm lạ lắm à?”



Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Đương nhiên là không, chỉ muốn hỏi tiền bối đã từng thấy Phàm Kiếm rồi sao?”



Ông lão tóc trắng im lặng.



Diệp Huyên nhìn ông lão, một lát sau, ông ta nhìn Tiểu Phạn ở bên cạnh: “Kiếm của nàng chính là Phàm Kiếm”.



Phàm Kiếm!



Nghe vậy, Diệp Huyên ngây người.



Lúc này, ông lão tóc trắng lại nói: “Nhưng kiếm của nàng không mạnh bằng thanh kiếm của ngươi, chủ của thanh kiếm này của người có thực lực không thua gì Tiên Tri”.



Diệp Huyên im lặng, không ngờ chỉ với một thanh kiếm mà ông lão đã có thể suy đoán ra thực lực của cô gái váy trắng!



Ông lão lại nhẹ giọng nói: “Trước giờ, thế giới này chưa từng thiếu cao thủ”.



Nói xong, ông ta trả kiếm của cô gái váy trắng lại cho Diệp Huyên: “Kiếm này của ngươi có cấp bậc quá cao, ta không làm gì được. Bốn thanh kiếm này của ngươi có hai thanh kiếm bị phong ấn rồi”.



Diệp Huyên nhìn kiếm của Tiểu Thất và thanh Hắc kiếm này: “Là hai thanh kiếm này sao?”



Ông lão tóc trắng gật đầu: “Hai thanh kiếm này có lực lượng đặc biệt, nhưng đa phần đều đã bị phong ấn, đợi lát nữa ta sẽ mở phong ấn giúp ngươi”.



Nói xong, ông ta nhìn về phía kiếm Thiên Tru: “Ngươi có muốn khiến thanh kiếp này trở nên siêu cấp cường đại không?”



Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: “Siêu cấp cường đại là có ý gì?”



Ông lão tóc trắng cười nói: “Chính là kiểu rất lợi hại ấy. Nhưng ta cần một loại nguyên liệu, ngươi phải tự đi lấy”.