*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên con đường nhỏ, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối có cảm nhận được khí tức gì nguy hiểm không?”
Tầng chín nói: “Không thấy”.
Diệp Huyên thầm thở phào, song lại nghe thấy tầng chín nói tiếp: “Nhưng như thế thì lại càng nguy hiểm!”
Diệp Huyên ngây người, chỉ một thoáng đã hiểu ra.
Thực lực của tầng chín mạnh cỡ nào chứ!
Vậy mà đến người ta lại không hề cảm nhận được khí tức nguy hiểm, chỉ có hai lý do mà thôi, thứ nhất là nơi này thực sự không có gì nguy hiểm, còn trường hợp thứ hai chính là nơi này đã nguy hiểm đến mức mà tầng chín cũng không thể cảm nhận được!
Có vẻ khả năng thứ hai cao hơn một chút!
Diệp Huyên thoáng do dự một lát mới nói: “Ta thấy hơi sờ sợ!”
Tầng chín bảo: “Đừng sợ!”
Ánh mắt Diệp Huyên sáng lên: “Tiền bối sẽ bảo vệ ta à?”
Tầng chín trả lời: “Ý ta là, kể cả ngươi có chết ở đây thì cô gái váy trắng cũng sẽ báo thù cho ngươi, yên tâm, ngươi sẽ không chết vô ích đâu!”
Diệp Huyên: “…”
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu, sau lưng hắn có hai bóng dáng đang lao như bay tới.
Diệp Huyên nhíu mày, Vô Địch Tông và Phệ Linh tộc đúng là liều thật đấy!
Không suy nghĩ quá nhiều, Diệp Huyên bắt đầu tăng tốc.
Hắn đang tính sử dụng bước nhảy không gian nhưng lại phát hiện bản thân không thể vào được bên trong không gian.
Chuyện gì thế này?
Đúng lúc này, tầng chín nói: “Không gian ở đây khác với ngoài kia, đạo tắc không gian của ngươi vô hiệu khi ở trong này”.
“Sao có thể thế được!”
Diệp Huyên kinh ngạc: “Đây chính là đạo tắc không gian do chính Tiên Tri sáng tạo ra mà!”
Tầng chín nói: “Nơi này có chút đặc biệt, không gian ở đây quá mức kiên cố, ngươi không thể phá vỡ được nó đâu”.
Diệp Huyên thử cảm nhận không gian xung quanh, quả nhiên đúng như những gì tầng chín nói, không gian nơi này cực kỳ kiên cố, khéo khi ngay cả kiếm Thiên Tru cũng chẳng thể phá nổi.
Tầng chín nhắc nhở: “Nhớ cẩn thận!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn lại tăng tốc, chỉ một lát sau đã nhìn thấy một thôn làng. Ngôi làng kia nằm ngay dưới chân núi, cũng không rộng lắm, trong làng phần lớn là mấy căn nhà gỗ, còn ở cổng chính thì được dựng một tấm bia đá chắc chắn.
Diệp Huyên đi tới trước tấm bia đá kia, thấy trên đó khắc ba chữ: Thôn Đại Đạo.
Thôn Đại Đạo?
Diệp Huyên nhíu mày, cái tên này có vẻ thú vị đấy nhỉ!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía thôn làng, trong thôn vô cùng yên tĩnh, dường như không có người nào sống.
Diệp Huyên vừa định lên tiếng thì giọng nói của tầng chín đột nhiên vang lên: “Có sinh linh đang tới gần!”
Sinh linh?
Diệp Huyên biến sắc, tay phải lăm lăm chuôi kiếm, có thể rút kiếm bất kỳ lúc nào.
Đúng lúc này, ở một bên bỗng có động tĩnh, Diệp Huyên quay đầu nhìn, ở đó có một chú chó ta nuôi trong nhà màu đen cũng đang nhìn hắn.
Diệp Huyên tỏ vẻ đề phòng: “Tiền bối, nó không phải chó thần thượng cổ gì gì đó trong truyền thuyết đấy chứ?”
Tầng chín nói: “Ngươi đoán xem?”
Khóe miệng Diệp Huyên giần giật, hắn nhìn thoáng qua chú chó kia, ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng: “Tiền bối, tại hạ tới đây không phải có ác ý gì đâu…”
“Gâu!”
Còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy chú chó sủa một tiếng với mình.
Diệp Huyên sững sờ, sau đó khuôn mặt hắn lộ ra vài phần khó coi.
Ơ đậu má, chỉ là một con chó bình thường thôi mà!
“Ha ha!”
Tiếng cười của tầng chín trong tháp Giới Ngục truyền tới.
Diệp Huyên lắc đầu, khẽ cong ngón tay chỉ một cái, sau đó một quả màu đỏ liền bay đến trước mặt chú chó kia.
Đây là linh quả do Tiểu Linh Nhi trồng ra, có thể nói chính là một loại đồ tốt.
Chú chó nhanh chóng cắn lấy quả kia, sau đó nuốt sạch sẽ.
Diệp Huyên cười cười, sau đó lại lấy ra thêm hai quả đỏ đỏ nữa cho chú chó.
Lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Ngươi cũng có lòng thương hại đấy nhỉ?”
“Lòng thương hại” sao?
Diệp Huyên lắc đầu, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân cao cao tại thượng, chỉ là hắn từng chịu khổ rồi, trong những năm tháng ấy hắn còn khổ sở hơn cả chó.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn lại lấy ra thêm hai quả nữa rồi đặt xuống đất, sau đó quay người rời đi.
Chú chó kia sủa hai tiếng với Diệp Huyên, nhưng bóng dáng Diệp Huyên đã biến mất ở phía xa rồi.
Hắn không hề lựa chọn bước vào thôn.
Sự tò mò có thể hại chết con người.
Thế nên, không vào vẫn tốt hơn.
Chỉ một lát sau, Trần Độc Cô và Nguyên Chiến cũng liền xuất hiện trước thôn làng.
Trần Độc Cô nhìn nó một lát, sau đó bảo: “Một con chó bình thường!”
Nguyên Chiến cũng nhìn chú chó, sau khi thấy ánh mắt dò xét của Nguyên Chiến, chú chó liền sủa “gâu” một tiếng, Nguyên Chiến nhíu mày, vung tay phải lên, một luồng lực mạnh mẽ liền tung về phía chú chó.
Chứng kiến cảnh ấy, Trần Độc Cô thoáng nhíu mày, nơi đây vốn đã không đơn giản gì mà tự dưng lại xuất hiện một con chó, thật sự rất đáng ngờ, ông ta không tán thành với hành động ra tay bừa bãi ở đây, nhưng tiếc là không kịp ngăn cản.
Đúng vào lúc luồng lực kia sắp sửa đánh đến chỗ chú chó, thì lại đột ngột biến mất không tiếng động.
Thấy vậy, đồng tử của Trần Độc Cô bỗng nhiên co rút, lẽ nào ông ta vừa nhìn nhầm ư?
Ngay sau đó, Trần Độc Cô đột nhiên biến mất, đến lúc xuất hiện thì đã ở cách đó vài chục trượng rồi. Mà ngay chỗ ông ta đứng lại có một cô nhóc khoảng chừng tám, chín tuổi, mặc một chiếc váy hoa nho nhỏ, tóc xõa ngang vai có vẻ hơi rối, trên trán cô bé quấn một miếng vải màu đen, bàn tay trái nắm một thanh kiếm sắt đã bị gỉ, trên thanh kiếm kia có máu tươi nhỏ tong tỏng, mà trong tay phải của cô bé thì đang cầm một cái đầu máu chảy ròng ròng.
Cái đầu kia chính là đầu của Nguyên Chiến, máu vẫn đang chảy ròng ròng, rõ ràng là vừa mới bị chém đứt.
Trần Độc Cô nhìn cô bé, ánh mắt dè dặt không gì sánh được.
Trong giây lát vừa nãy, ông ta cảm nhận được sự xuất hiện của cô bé, nhưng cũng đúng lúc ấy thì Nguyên Chiến đã biến mất rồi.
Cô bé ném cái đầu đầy máu kia sang một bên, sau đó đi đến trước chú chó, chú chó vội vàng hướng về phía linh quả trên mặt đất mà sủa.
Cô bé nhẹ nhàng xoa đầu chú chó nhỏ, chú ta vội vàng dụi dụi đầu vào đôi tay nhỏ nhắn của cô bé, trông vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
Cô bé cầm một trái linh quả kia lên, không nắn nắn xoa xoa gì hết mà cắn luôn một miếng. Sau đó dường như nghĩ tới điều gì mà cô bé lại đột nhiên quay người nhìn về phía Trần Độc Cô cách đó không xa. Trần Độc Cô lập tức nói: “Đã quấy rầy rồi!”
Lời vừa dứt, bóng dáng ông ta cũng liền biến mất.
Mà đúng lúc này, cô bé lại đột nhiên nắm lấy thanh kiếm rỉ sét khẽ cứa nhẹ một vòng quanh cổ mình.
Chính trong khoảnh khắc ấy, Trần Độc Cô ở cách đó mấy vạn trượng đột nhiên khựng lại, thế rồi hai mắt ông ta trợn trừng, cái đầu cũng bay thẳng ra xa.
Máu tươi phụt ra.
Nhưng mà linh hồn của Trần Độc Cô đã kịp bỏ chạy.
Bởi vì trong thời khắc mấu chốt ấy, linh hồn ông ta đã lập tức rời khỏi thể xác.
Đến khi xuất hiện lần nữa thì linh hồn của Trần Độc Cô đã ở ngay trước tấm bia đá ở lối ra rồi.
Trần Độc Cô nhìn về phía thôn làng kia, trong mắt lộ rõ vẻ e dè.
Trong chớp mắt vừa nãy, chỉ cần ông ta chậm một chút thôi là sẽ hồn phi phách tán ngay.
Rốt cuộc cô nhóc đó là ai?
Mà lại mạnh tới mức đó?!
Không có đáp án.
Trần Độc Cô cứ đứng im lặng như thế.
Lúc đi vào ông ta còn tràn ngập niềm tin đối với bản thân, cho dù đánh không lại thì chỉ cần chạy là được, trên đời này ngoại trừ tầng chín và cô gái váy trắng nọ ra thì không một ai có thể kìm được chân ông ta cả!
Nhưng giờ xem ra, những người có thể giết chết ông ta trên thế gian này cũng không phải con số ít.
Trần Độc Cô nhìn chằm chằm phía xa một hồi, nhưng sau đó lại quay người rời đi.
Bây giờ ông ta không có thực lực để xâm nhập chỗ kia được rồi.
Ông ta phải mau chóng tìm lấy cho mình một khối thân thể khác thôi.
Trần Độc Cô vừa rời khỏi vùng đất Vĩnh Sinh, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn lên người ông ta.
Diệp Liên và Nguyên Thiên vẫn chưa hề rời khỏi nơi đó.
Lúc nhìn thấy Trần Độc Cô trong trạng thái linh hồn, tất cả mọi người có mặt đều sa sầm mặt mày.
Nguyên Thiên đi đến trước mặt Trần Độc Cô: “Nhị thúc ta đâu?”
Trần Độc Cô lắc đầu: “Hồn phi phách tán rồi!”
Hồn phi phách tán?
Đồng tử của Nguyên Thiên lập tức co rút: “Sao lại thế được?”
Trần Độc Cô chỉ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Diệp Liên cũng đi tới trước mặt Trần Độc Cô. Nàng nhìn Trần Độc Cô, ông ta liền hiểu ý, lập tức nói: “Không nhìn thấy cậu ta! Không rõ sống chết!”
Diệp Liên nhíu mày, đang tính lên tiếng thì Nguyên Thiên đột nhiên nhìn chằm chằm nàng: “Đều đã…”
Diệp Liên lập tức đánh một chưởng về phía hắn ta.
Uỳnh!
Vì quá bất ngờ nên Nguyên Thiên đã bị Diệp Liên đánh bay. Mà lúc này, ba tên thây ma ở cách đó không xa cũng lao đến chỗ Diệp Liên, nhóm nữ phu tử lập tức xuất chiêu.
Cuộc chiến lại tiếp tục.
…
Ở vùng đất Vĩnh Sinh, trước thôn Đại Đạo, cô bé kia khẽ xoa đầu chú chó nhỏ, thi thoảng còn cắn một miếng trái cây.
Ước chừng nửa khắc sau, cô bé và chú chó đã ăn hết sạch chỗ trái cây. Cô bé đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm đã rỉ sắt bê người đi theo hướng Diệp Huyên đã rời đi lúc trước.
Chú chó ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô bé kia.
Họ cứ thế đi, cô bé đột nhiên tăng tốc, trong tay cô bé là thanh kiếm sắt đã bị rỉ, còn gương mặt thì lạnh lùng không lộ rõ biểu cảm, chẳng khác nào một sát thủ lãnh khốc.
…
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi thôn, Diệp Huyên lại đi vào sâu bên trong núi. Xung quanh núi non trùng điệp, nhìn qua không thấy điểm cuối.
Trên đường, Diệp Huyên tăng tốc.
Không có mục đích!
Trên con đường nhỏ, Diệp Huyên nhìn con đường không có điểm cuối trước mặt, hắn suy nghĩ.
Hắn đang nghĩ tới một vấn đề.
Có cần mở khóa thư phòng kia ra không?
Hiện tại hắn có chìa khóa, có thư phòng, chỉ cần hắn muốn có thể mở ra bất cứ lúc nào.
Giống như biết được suy nghĩ của Diệp Huyên, tầng chín đột nhiên nói: “Nếu thư phòng kia do Tiên Tri để lại, hẳn là không đơn giản. Ta cũng rất tò mò trong thư phòng kia có cái gì?”
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó lắc đầu.
Hắn vẫn quyết định không mở thư phòng kia ra.
Tất cả mọi người đều biết bên trong thư phòng có thứ gì đó không đơn giản, nhưng rốt cuộc bên trong có thứ gì thì không ai biết.
Mở và không mở là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Nếu không mở thư phòng, mặc dù những người khác đều biết bên trong có bảo vật, nhưng lại không biết những bảo vật đó là gì. Bởi vậy cho dù có động tâm cũng sẽ không quá mức điên cuồng.
Nhưng một khi mở thư phòng ra, nếu bảo vật bên trong là đồ giá trị, khi đó sẽ không chỉ đơn giản là động tâm nữa.
Đơn giản mà nói, hắn chính là đang đề phòng tầng chín.
Tuy trước mắt thì thấy tầng chín là một người dễ nói chuyện, nhưng không thể không đề phòng.
Hơn nữa hiện tại còn có hai tên cường giả siêu cấp đang truy đuổi hắn, bây giờ mở ra, nhỡ may có chuyện ngoài ý muốn, vậy chính là đi tìm đường chết.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, tăng tốc. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên dừng bước, mặt đất xung quanh chợt rung lên, giống như đang ở trong một trận động đất.
Diệp Huyên nhíu mày: “Tiền bối, chuyện gì thế này?”
Tầng chín nói: “Hơi thở cường đại”.
Hơi thở cường đại?
Diệp Huyên đang định nói chuyện thì đúng lúc này, dường như hắn nhìn thấy cái gì, trực tiếp đứng tại chỗ.
Ở giữa hai ngọn núi lớn đằng xa, một con vượn cao chọc trời đang từng bước đi tới, con vượn khổng lồ còn lớn hơn cả núi, nó đứng ở đó, tựa như có thể chống đỡ cả đất trời.
Thật to lớn!
Yết hầu của Diệp Huyên co rút lên xuống, không dám thở mạnh.
Đây là sinh vật lớn nhất mà hắn từng thấy từ trước đến nay, e là hắn còn không to bằng chân của đối phương.
Con vượn to lớn chậm rãi đi tới, đôi mắt đỏ ngầu, mang theo lệ khí nồng đậm.
Nhưng lúc này, con vượn đột nhiên đi đến trước một ngọn núi lớn, nó gầm lên giận dữ, sau đó đấm xuống một quyền.
Uỳnh!
Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyên, ngọn núi cao gần ngàn trượng kia trực tiếp biến thành bột mịn.
Rung chuyển đất trời!
Đầu Diệp Huyên một mảnh trống rỗng.
Đây là thứ quái vật gì thế?
Cảnh tượng trước mắt làm cho hắn chấn động.
Lúc này, tầng chín bỗng nói khẽ: “Đúng là một con tinh tinh lợi hại”.
Diệp Huyên gật đầu, trong lòng vô cùng chấn động, sức mạnh của con vượn khổng lồ này thật đáng sợ. Cho dù là xác sống của Phệ Linh Tộc cũng không phải đối thủ của con vượn khổng lồ này.
Đúng lúc này, ở phía chân trời xa xa, một âm thanh xé rách sắc nhọn vang lên.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, ở phía cuối chân trời, một con chim lớn che khuất bầu trời đột nhiên bay tới, đôi cánh của nó khuấy động không gian, vô số ngọn núi lớn đã sụp đổ. Khi nó bay tới đỉnh đầu Diệp Huyên, trước mắt Diệp Huyên bỗng tối sầm lại.
Che khuất bầu trời!
Yết hầu của Diệp Huyên co rút lên xuống: “Thật là một con chim khổng lồ”.
Tầng chín đột nhiên nói: “Đó là đại bàng, không phải chim”.
“Đại bàng?”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Tiền bối, đó là sinh vật gì?”
Tầng chín nói: “Là sinh vật trong truyền thuyết, bên trong kỳ thư “Dị Thú Kinh” có ghi chép lại, Bắc Minh có một con cá tên là Côn. Côn rất to, không biết dài mấy ngàn dặm, hóa thành chim, tên gọi là Bàng. Cũng không biết lưng của Bàng dài mấy ngàn dặm. Sải cánh bay mạnh mẽ, đôi cánh như mây trời rủ xuống, che khuất thái dương, nước đánh tới ba vạn dặm, gió lốc cuộn vòng trong chín ngàn dặm, cắt ngang mây trôi, dựa vào trời xanh. Vốn dĩ ta vẫn tưởng rằng những sinh vật này chỉ có trong truyền thuyết, nhưng không ngờ trên đời thực sự có sinh vật như vậy”.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Tiền bối, cô có đánh lại con chim này được không?”
Tầng chín nói: “Có lẽ ngươi đã khinh thường ta”.
Nghe vậy, Diệp Huyên hiểu ra rồi.
Sinh vật trong truyền thuyết.
Diệp Huyên nhìn con đại bàng che khuất bầu trời kia, có phần mù mờ, hóa ra hiểu biết của hắn về thế giới này còn quá ít.
Đúng lúc này, tầng chín bỗng nói: “Sao ngươi không hỏi xem cô gái váy trắng kia có thể đánh lại nó không?”
Diệp Huyên nói: “Cái này còn cần hỏi à? Nhiều nhất là hai kiếm, không thể nhiều hơn được nữa”.
Hắn vẫn luôn cảm thấy cô gái váy trắng là vô địch.
Không có gì mà một kiếm của nàng ấy không giải quyết được, nếu như có vậy thì nhiều nhất là hai kiếm.
Tầng chín khẽ nói: “Ta thừa nhận người phụ nữ kia rất mạnh, nhưng ngươi đã quá coi thường con chim khổng lồ này rồi. Cho nên ta nói cho ngươi, trước mắt ta thấy trong số những người ta quen biết chỉ có ba người có thể chống lại. Người thứ nhất là Tiên Tri, người thứ hai là cô gái váy trắng, người thứ ba là Đệ Cửu đang cần nạp điện bên trong cơ thể ngươi. Tất nhiên còn có ta nữa. Mà nếu hiện tại con chim này đã đi ra khỏi thế gia, ra khỏi Ngũ Duy, nếu chiến đấu một mình, trừ phi ngoài hai cấm địa còn lại ra, không ai có thể ngăn cản nó”.
Diệp Huyên giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Tiền bối, vừa nãy cô nói cuốn kỳ thư “Dị Thú Kinh” là sách gì vậy?”
Tầng chín nói: “Thời kỳ đầu khi vũ trụ Ngũ Duy được sinh ra, dị thú hoành hành, có kỳ nhân đã ghi chép lại toàn bộ dị thú, sau đó biên tập thành sách, cũng chính là “Dị Thú Kinh”. Nghe đồn, cuốn “Dị Thú Kinh” có thể khống chế dị thú, đương nhiên chỉ là nghe đồn mà thôi, không biết thật giả thế nào”.
Diệp Huyên đang định nói chuyện thì lúc này, con chim đại bàng ở cuối chân trời bỗng gầm lên với con vượn khổng lồ.
Diệp Huyên vội vàng nhìn, muốn đánh nhau sao?
Đột nhiên con vượn khổng lồ giơ hai tay vỗ ngực thùm thụp, nó tung một quyền về phía con đại bàng. Lúc này, con đại bàng đột nhiên cào móng vuốt xuống bên dưới.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ như sấm sét vang vọng khắp đất trời. Rất nhanh, những ngọn núi lớn xung quanh bắt đầu sụp đổ tầng tầng lớp lớp.
Trong lòng Diệp Huyên thầm kinh hãi, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Bởi vì sức mạnh kia quá cường đại.
Mẹ nó!
Thế giới này thật đáng sợ.
Sau khi chạy xa hơn mười dặm, Diệp Huyên xoay người nhìn lại, chính là đứng từ nơi này nhìn lại, mà hai con dị thú vẫn như đang ở ngay trước mặt.
Bởi vì chúng quá khổng lồ.
Hai con dị thú vẫn còn đang chiến đấu ác liệt. Nhìn cảnh hai con dị thú đại chiến, Diệp Huyên cảm thấy cuộc chiến ác liệt giữa mình và đám người Phệ Linh Tộc buồn cười cỡ nào. Nếu so sánh với cảnh tượng trước mắt thật đúng là trò trẻ con.
Phía chân trời, hai con dị thú đang chiến đấu đến kinh thiên động địa, quỷ thần khóc than.
Đúng là hủy diệt đất trời!
Diệp Huyên cảm thấy nếu hai con dị thú này mà đi ra bên ngoài, e là sẽ đánh bay cả vũ trụ Ngũ Duy mất.
Cũng do không gian nơi này vững chắc, có thể chịu đựng được sức mạnh của hai con dị thú.
Sau khi chiến đấu một lúc, con đại bàng đột nhiên vỗ cánh bay vào trong không trung. Ngay sau đó nó bổ nhào xuống, một cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa quét qua, trong chốc lát cả đất trời trực tiếp rung động.
Phía bên dưới, con vượn khổng lồ đột nhiên đấm hai tay vào ngực, sau đó tung mạnh cú đấm lên phía trên đầu.
Bùm!
Hai con dị thú trực tiếp giao đấu với nhau một cách thô bạo nhất. Ngay khi chúng va vào nhau, những ngọn núi xung quanh ngay lập tức bị san phẳng. Một cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa làm chấn động bốn phương, không gian xung quanh rung lên từng đợt.
Bên dưới, Diệp Huyên dồn hai tay về phía trước, nhưng sức mạnh của hắn không đủ để ngăn cản cỗ sức mạnh cường đại kia, cả người bị đánh bay ra ngoài vài dặm.
Sau khi dừng lại, hắn phun từ miệng ra một ngụm máu.
Choáng váng!
Lúc này, tầng chín bỗng nói: “Không hổ danh là dị thú, nhưng không biết hai con dị thú này xếp thứ mấy trong danh sách”.
Diệp Huyên khẽ nói: “Chắc là thứ nhất, thứ hai”.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu còn có dị thú khác mạnh hơn hai con dị thú này, vậy thì đáng sợ đến mức nào chứ?
Giờ phút này hắn cảm giác bản thân mình thật nhỏ bé. Thế giới này quá rộng lớn, rất nhiều điều chưa biết đến.
Nơi này đã đem đến cho hắn quá nhiều điều bất ngờ. Còn tòa thành ngầm vô biên và duy độ hư vô chắc chắn cũng không phải một nơi đơn giản.
Giờ phút này, hắn thật sự muốn đi thăm thú khắp nơi.
Nhưng thực lực của hắn không cho phép.
Hiện tại, hắn muốn bỏ chạy.
Phía chân trời, hai con dị thú vẫn còn đang giao chiến.
Xem ra trước mắt thực lực của hai con dị thú là tương đương nhau, vì chúng không ai làm gì được ai.
Đột nhiên Diệp Huyên nói: “Tiền bối, máu hai con dị thú này chắc là tốt lắm đúng không?”
Tầng chín nói: “Sao, ngươi muốn máu của bọn chúng à?”
Diệp Huyên cười cười: “Chỉ là hơi tò mò thôi”.
Tầng chín nói: “Máu của bọn chúng chắc chắn không tồi, nhưng máu của ngươi còn tốt hơn. Trước mắt mà nói, máu của ngươi hẳn là máu thiên long siêu việt. Còn máu của người phàm trong truyền thuyết ta chưa từng thấy, nên không đánh giá”.
Máu của người phàm?
Diệp Huyên hơi tò mò: “Tiền bối, máu của người phàm trong truyền thuyết rốt cuộc là máu gì?”
Tầng chín nói: “Ta cũng không biết chính xác, chỉ biết đó là một loại máu vô cùng lợi hại. Cơ thể của người phàm có thể so sánh với thần linh, đây chính là hình dung về máu của người phàm. Nhưng máu của ngươi cũng không tồi, chỉ là có chút không bình thường, chỉ cần kích hoạt liền phát điên. Nó hoàn toàn thuộc loại máu đồng quy vu tận”.
Diệp Huyên gật đầu, rất tán thành với những gì tầng chín nói.
Sức mạnh huyết mạch của hắn tuy lớn, nhưng chỉ cần kích hoạt sẽ mất đi thần trí, mặc dù thực lực trở nên cường đại nhưng đây hoàn toàn là đồng quy vu tận mà.
Thật ra hắn vẫn luôn tò mò, tò mò tại sao máu của mình lại là cái dạng này?
Càng điên càng mạnh.
Lúc này, một tiếng nổ vang dội truyền đến từ phía chân trời đằng xa. Ngay sau đó, toàn bộ chân trời rung lên kịch liệt. Rất nhanh Diệp Huyên lại bị cỗ uy lực tàn dư đẩy lùi. Vừa lùi đã là cách xa vài dặm.
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình bị đánh cho tan nát, một vệt máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe miệng hắn.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía hai con dị thú, đúng lúc này, hai con dị thú cũng đang nhìn hắn.
Hắn sững sờ.
Mình bị phát hiện rồi?
Diệp Huyên đang định chạy trốn thì lúc này, hai cỗ hơi thở vô hình đột nhiên bao phủ lấy hắn.
Nghẹt thở!
Giờ khắc này, hắn trực tiếp hít thở không thông.
Trong lòng Diệp Huyên hoảng hốt, vội vàng lấy kiếm ra: “Có bản lĩnh thì đấu một mình”.
Hai con dị thú nhìn thật sâu về phía Diệp Huyên, tiếp theo, con chim đại bàng vỗ cánh bay về phía chân trời, còn con vượn khổng lồ thì xoay người rời đi.
Đi rồi?
Diệp Huyên ngẩn người, sau đó nói: “Tiền bối, bọn chúng sợ ta có phải không?”
Tầng chín im lặng một lát, sau đó nói: “Trong lòng ngươi phải tính toán một chút”.
Diệp Huyên: “…”
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu. Vừa mới quay đầu, hắn lập tức sững sờ.
Một bé gái nhỏ có phần nhếch nhác không biết đã đứng cạnh hắn từ bao giờ. Bé gái nhỏ nhìn về phía hai con dị thú đã rời đi ở đằng xa.
Yết hầu của Diệp Huyên co rút lên xuống: “Tiền bối, sao cô không nói cho ta biết bên cạnh ta có người”.
Tầng chín trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ta cũng không biết cô bé xuất hiện từ khi nào. Hơn nữa ta không cảm nhận được sự tồn tại của cô bé”.
Nghe vậy, trong phút chốc da đầu Diệp Huyên run lên.
…
Bé gái nhỏ lôi thôi!
Cô bé mặc một chiếc váy hoa nhí rất bẩn, tóa xõa tung rối như ổ chim, mặt mũi đen nhẻm không nhìn rõ đường nét vốn có. Trong tay trái cầm một thanh kiếm đã rỉ sét, còn tay phải dẫn theo một chú chó nhỏ.
Diệp Huyên biết con chó này, chính là chú chó mà hắn đã thấy ở trước cửa thôn.
Đầu óc Diệp Huyên giờ phút này có chút lộn xộn.
Hắn không biết cô bé xuất hiện từ khi nào, nhưng áng chừng theo tình hình hiện tại, có lẽ đối phương cũng đã đứng được một lúc rồi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là đến cả tầng chín cũng không cảm nhận được đối phương.
Làm sao đây?
Lần đầu tiên Diệp Huyên cảm thấy mình cách cái chết gần như thế.
Lúc này, chú chó nhỏ “gâu” một tiếng với Diệp Huyên, sau đó đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng cọ cọ vào chân hắn.
Diệp Huyên nhìn qua chú chó nhỏ, hắn do dự một lát, sau đó hắn lấy linh quả ra đưa cho chú chó nhỏ. Lúc này, cô bé kia đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên.
Mặc dù cô bé trước mắt dùng kiếm nhưng lần này, trực giác mách bảo hắn, thể chất của hắn không chống đỡ nổi kiếm này.
Một kiếm này đâm tới, mười phần thì có đến tám chín phần hắn sẽ chết.
Cô bé không có rút kiếm, cô bé cầm lấy linh quả và gặm.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua cô bé, sau đó nói thầm trong lòng: “Tiền bối thật sự không cảm nhận được hơi thở của cô bé sao?”
Tầng chín nói: “Không thể cảm nhận được”.
Tầng chín vừa mới nói chuyện, cô bé đột nhiên nhìn về phía bụng của Diệp Huyên. Ngay sau đó, cô bé cầm kiếm cắt mạnh một đường về phía yết hầu của mình.
“A!”
Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên từ bên trong tháp Giới Ngục.
Trong lòng Diệp Huyên kinh hãi, vội vàng nói: “Tiền bối, làm sao vậy?”
Không có ai đáp lại.
Trong lòng Diệp Huyên hoảng hốt, chẳng lẽ bị giết rồi sao?
Diệp Huyên đang định nói chuyện, tầng chín đột nhiên run rẩy nói: “Đại ca, đừng nói chuyện với ta, ta sợ chết!”
Diệp Huyên: “…”
Mà lúc này, cô bé lại định ra tay một lần nữa, tầng chín vội vàng nói: “Đại gia, mau ngăn cản cô bé lại. Nếu thêm một kiếm nữa là ta và ngươi phải nói lời vĩnh biệt đấy!”
Nghe vậy, Diệp Huyên vội vàng lấy ra một đống trái cây để trước mặt cô bé. Quả nhiên, cô bé đã dừng lại.
Cô bé đặt thanh kiếm xuống đất, sau đó mỗi tay cầm lấy một quả đưa lên miệng ăn, giống như nghĩ đến cái gì, cô bé lại lấy ra một nửa quả để trước mặt chú chó nhỏ.
Một người một chó ăn rất vui vẻ.
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Diệp Huyên thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, hóa ra cô bé này là một người háu ăn.
Háu ăn!
Diệp Huyên giống như nghĩ đến cái gì, hắn đi tới một bên. Lúc này, cô bé đột nhiên cầm thanh kiếm lên, sắc mặt Diệp Huyên đại biến, hắn vội vàng nói: “Ăn đi, ta làm cho ngươi ăn”.
Cô bé nhìn Diệp Huyên, không có biểu tình, ánh mắt cũng không dao động.
Có điều, cô bé không động thủ nữa.
Hiển nhiên câu nói kia của Diệp Huyên đã làm cô bé cảm động.
Diệp Huyên đưa tay phải ra, một ít củi ven đường bay đến trước mặt hắn, sau đó hắn lấy hai con gà từ bên trong tháp Giới Ngục ra và bắt đầu nướng.
Mặc dù hắn không cần ăn gì cả, nhưng hắn vẫn kiên trì ăn ba bữa mỗi ngày, vì đã thành thói quen mất rồi. Vì thế nên trong tháp Giới Ngục của hắn chứa không ít đồ ăn.