Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3297-3300




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bóng trắng này không phải người khác mà chính là Đệ Cửu!



Đệ Cửu cứ đứng đó như vậy, thế nhưng đôi mắt nàng ta nhắm chặt, trên người không hề có hơi thở nào.



Nguyên Thiên đã từng chứng kiến sức mạnh của Đệ Cửu, cô gái này không chỉ kinh khủng bình thường! Cho dù là người sống hay chết e rằng cũng không làm gì được cô gái này!




Cô gái này thức tỉnh rồi?



Nguyên Thiên nhìn Đệ Cửu chằm chằm, Đệ Cửu không hề chuyển động, tựa như một pho tượng.



Nguyên Thiên khẽ nheo mắt: “Nàng ta căn bản chưa tỉnh lại!”



“Có đúng không?”




Ngay lúc này, “Đệ Cửu” đột nhiên mở miệng, nàng ta chậm rãi bước về phía Nguyên Thiên, thấy vậy vẻ mặt Nguyên Thiên chợt thay đổi, mà ở bên khác, vị cao thủ Chiến Tả của Vô Địch Tông đang giao đấu với Trương Văn Tú bỗng lùi mạnh ra sau, lúc này vẻ mặt hắn ta vô cùng lo ngại.



Người của thời đại này không biết được sự đáng sợ của Đệ Cửu, nhưng, hắn ta thì biết rõ…



Cô gái này đơn giản chính là một kẻ điên, là một kẻ điên cứ thấy người thì sẽ giết chết!



Nàng ta tỉnh rồi?



Trong tối, Tông chủ Trần Độc Cô của Vô Địch Tông ngay thời khắc này vẻ mặt cũng biến sắc, vô cùng nghiêm trọng.



Đích thân ông ta đã giao đấu với Đệ Cửu, nhưng, ông ta đã thua rồi.



Cô gái đó quá mạnh!



Ở phía dưới, tất cả mọi người trong sân đều dừng lại.



Đám người cao thủ của Phệ Linh tộc lúc này cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng, ban đầu chính là người phụ này đến Phệ Linh tộc, suýt nữa đã diệt toàn bộ cả Phệ Linh tộc.



Ngay lúc ấy, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên lại kéo tay Đệ Cửu: “Đệ Cửu cô nương, ngươi phải bình tĩnh!”



“Đệ Cửu” quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyên, tiếp đó, tầm mắt nàng ta dừng lại ở đám người nữ phu tử, trong mắt nàng ta ngập tràn sát ý.



Thấy vậy, mấy cô gái nữ phu tử nhíu chặt mày, chuyện gì đây chứ?



Mà Nguyên Thiên kia thì lại mừng rỡ trong lòng, hắn ta biết rằng, Đệ Cửu này thấy người là giết, đương nhiên ngoại trừ Diệp Huyên!



Cũng có nghĩa là, rất có khả năng Đệ Cửu sẽ giết chết mấy người nữ phu tử!



Thế nhưng lúc này, Diệp Huyên bỗng dưng vung tay phải, lập tức thu hồi Đệ Cửu lại.



Nguyên Thiên nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên lạnh giọng nói: “Nguyên Thiên, nếu không phải nàng ta cứ thấy là người sẽ giết thì ta đã sớm để nàng ta tiêu diệt Phệ Linh tộc ngươi rồi!”



Nguyên Thiên trầm mặc.



Không thể không nói, cô gái kia thật sự có thực lực này!



Lúc này, đột nhiên Diệp Huyên nhìn mấy người nữ phu tử: “Chúng ta đi!”



Nói xong, hắn quay người rời đi.


Diệp Liên do dự chốc lát, sau đó cũng đi theo.
Mấy người nữ phu tử cũng chần chừ thoáng chốc, sau đó lập tức đi theo.



Nguyên Thiên có chút do dự.



Ở lại hay không?




Nếu ở lại, nhỡ đâu Diệp Huyên lại ngọc nát đá tan thì thế nào?



Lúc Nguyên Thiên do dự, một người đàn ông trung niên và một ông lão chợt xuất hiện trước mặt nhóm người Diệp Huyên.



Người đến chính là Tông chủ Trần Độc Cô của Vô Địch Tông!



Trần Độc Cô nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi xảo trá!”




Vẻ mặt Diệp Huyên vô cảm: “Chắc chứ?”



Trần Độc Cô khẽ cười: “Diệp Huyên, ta đã điều tra ngươi, với tính cách của ngươi, nếu nàng ta thực sự đã tỉnh thì ngươi chắc chắn sẽ để nàng ta giết sạch toàn bộ cao thủ của Phệ Linh tộc, chắc chắn sẽ không đưa nàng ta rời đi! Hơn nữa, với tính cách của Đệ Cửu kia, khoảnh khắc khi nhìn thấy người thì nàng ta đã động tay rồi. Tuy ta không biết ngươi dùng cách gì để nàng ta trông có vẻ như bình thường, nhưng ta biết, nàng ta chắc chắn chưa tỉnh lại”.



Lúc này, cao thủ của Phệ Linh tộc đều vây lại xung quanh.



Nguyên Thiên nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Diệp Huyên, ngươi thật sự vô sỉ, đánh không được thì chơi chiêu, tốt xấu gì thì ngươi cũng là một kiếm tu đấy!”



“Vô sỉ?”



Trần Độc Cô bên cạnh cười nói: “Như vậy cũng không tính là vô sỉ gì, có cái đầu thì để dùng thôi”.



Nói rồi, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, mục tiêu thật sự của chúng ta cũng không phải nhắm vào ngươi, nếu ngươi đồng ý giao ra Đệ Cửu kia cùng với thư phòng của thư viện Vạn Duy, những cái khác không nói, nhưng Vô Địch Tông ta sẽ không nhằm vào ngươi”.



Nguyên Thiên không nói gì.



Nếu Diệp Huyên thật sự đồng ý giao thư phòng kia, Phệ Linh tộc cũng không muốn ngọc nát đá tàn với mấy người Diệp Huyên!



Nếu mấy người này thật sự không tiếc giá nào, cho dù Phệ Linh tộc thắng được thì cũng có thể nói là tổn thất nghiêm trọng.



Giao ra thư phòng Vạn Duy?



Diệp Huyên lắc đầu cười, đương nhiên hắn sẽ không tin lời của Trần Độc Cô này, giao ra thư phòng. Một khi để Phệ Linh tộc và Trần Độc Cô nắm giữ bảo vật trong thư phòng, lúc đó bọn họ vẫn sẽ lao vào đường chết thôi!



Nói đơn giản thì vĩnh viễn cũng đừng tin lời đối thủ sẽ nhân từ với ngươi!



Thấy vẻ mặt của Diệp Huyên, Trần Độc Cô cười nói: “Nhìn tình hình trước mắt, nếu Vô Địch Tông ta và Phệ Linh tộc liên thủ thì mấy người các ngươi chắc chắn sẽ không có đường sống! Đương nhiên, nếu ngươi thật sự có thể khiến Đệ Cửu thức tỉnh, hoặc khiến cô gái váy trắng ở vũ trụ Tứ Duy kia đến, nếu không chắc chắn người thua là các người!”



Diệp Huyên trầm mặc.



Ngay lúc ấy, đột nhiên Diệp Liên nhìn Diệp Huyền: “Đến Tứ Duy!”



Tứ Duy!



Hiện tại nơi an toàn nhất, thật ra là vũ trụ Tứ Duy!



Lúc này, Trần Độc Cô lạ nói: “Nếu bốn người các ngươi liều mạng để hắn trốn thoát, cũng không phải không có cơ hội! Chỉ là…”


Nói rồi, hắn ta nhìn Diệp Huyên cười nói: “Chỉ là nếu như vậy, Diệp Huyên ngươi sẽ sống an tâm được sao?”
Diệp Huyên im lặng.



Trần Độc Cô nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt hắn vẫn tươi cười điềm nhiên: “Diệp Huyên, Vô Địch Tông ta và ngươi không thù không oán, chỉ cần ngươi đồng ý giao Đệ Cửu kia ra, toàn bộ người Vô Địch Tông ta lập tức rút lui!”



Ở bên cạnh, Nguyên Thiên liếc nhìn Trần Độc Cô, không nói gì.




Diệp Huyên cười nói: “Cái lão xấu xa như người thì ta tin ngươi cái rắm!”



Nói rồi, hắn nhìn bốn người Diệp Liên: “Các người giúp ta ngăn cản, chỉ nửa canh giờ thôi!”







Nói xong, hắn quay người rời đi, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.




Tay phải Diệp Liên khẽ siết chặt Tu La Thứ, trong cơ thể nàng, một luồng hơi thở mạnh mẽ đang cuộn trào.



Nàng lựa chọn tin tưởng Diệp Huyên vô điều kiện!



Mà lúc này, nữ phu tử đột nhiên cầm kiếm Thiên Tru của Diệp Huyên đứng bên cạnh Diệp Liên, rõ ràng, ý của nàng ta đã rõ rồi.



Trương Văn Tú nhìn nữ phu tử: “Ngươi tin tưởng hắn như vậy?”



Nữ phu tử nhẹ giọng nói: “Hắn là người tốt!”



Người tốt?



Trương Văn Tú khẽ chớp mắt: “Phu tử, ngươi chắc chắn đầu óc ngươi bình thường sao?”



Nữ phu tử liếc nhìn Trương Văn Tú, không nói gì.



Tàn Nữ ở bên cạnh do dự một lát cuối cùng cũng đứng bên cạnh Diệp liên.



Trương Văn Tú nhún vai, sau đó nhìn Trần Độc Cô: “Ngươi trông có vẻ như là người có đầu óc, chi bằng ngươi đoán xem hắn muốn đi làm gì thử đi?”



Thật ra, bản thân nàng ta cũng không biết!



Nàng ta chỉ biết tên kia quỷ kế rất nhiều!



Lần này đột nhiên rời đi, chắc chắn lại chơi chiêu gì rồi.



Còn về lâm trận bỏ trốn?



Nàng ta chưa từng nghĩ đến.



Mặc dù không có ấn tượng tốt với Diệp Huyên, nhưng, trong ấn tượng của nàng, tên này không phải là người tham sống sợ chết.



Hơn nữa, Diệp Liên vẫn còn ở nơi này, ai lại không biết tên kia còn coi trọng mạng sống của Diệp Liên hơn cả bản thân hắn chứ?



Tàn Nữ bên cạnh cũng do dự chốc lát sau đó cũng đứng bên cạnh Diệp Liên.



Trương Văn Tú nhìn Tàn Nữ: “Ngươi cũng tin hắn?”



Tàn Nữ gật đầu: “Hôm đó ở trước thanh kiếm kia, chỉ có hắn đứng ra, thiếu niên như vậy không phải loại tham sống sợ chết, ta giúp hắn ngăn cản nửa canh giờ thì có thế nào?”



1642674037505.png


Nguyên Thiên nhìn Trần Độc Cô: “Độc Cô huynh, ý gì?”



Trần Độc Cô nhẹ giọng nói: “Diệp Huyên không phải người ham sống sợ chết, hắn để bọn họ ở lại đây là đã chắc chắn bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm, tại sao hắn lại chắc chắn như vậy?”



Nguyên Thiên khẽ nhíu mày: “Ý ngươi là gì?”




Như nghĩ đến gì đó, con người Trần Độc Cô chợt co rút: “Hắn muốn đi mở thư phòng!”



Nghe vậy, Nguyên Thiên thoáng chốc cũng biến sắc, ngay sau đó, hắn ta đột nhiên rống gào: “Đến thư viện Vạn Duy!”



Hắn ta vừa nói xong, lập tức biến mất tại chỗ cùng với đám cao thủ của Phệ Linh tộc.



Mà Trần Độc Cô kia cũng dẫn theo người của Vô Địch Tông biến mất!



Lúc này, không có ai quan tâm đến mấy người nữ phu tử!




Mà bốn người nữ phu tử thì hoàn toàn sững người.



Bọn họ không hề nghĩ rằng Diệp Huyên sẽ làm như vậy!



Diệp Huyên để bọn họ ở lại nơi này, ý đồ thật sự thực ra là muốn cứu bọn họ, vì hắn biết, một khi Phệ Linh tộc biết ý đồ thật của hắn thì Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông chắc chắn sẽ không quan tâm đến các nàng, như vậy thì các nàng sẽ an toàn!



Thế nhưng, bản thân hắn thì lại gặp nguy rồi!



Đột nhiên Diệp Liên biến mất, ở chân trời phía xa, Diệp Liên nâng cao tốc độ của mình đến cực hạn.



Lúc này, nàng đã sợ hãi rồi!



Nàng biết, một khi Diệp Huyên động đến thư phòng kia, không chỉ là Vô Địch Tông và Phệ Linh tộc, mà cả ba cấm địa kia e rằng cũng sẽ ra tay.



Nguy hiểm!



Vô cùng nguy hiểm!



Tốc độ Diệp Liên nhanh chóng, nàng xé rách không gian một đường, chạy thẳng đến thư viện Vạn Duy.



Còn ba người nữ phu tử cũng vội vàng quay về thư viện Vạn Duy.



Lúc này, mục tiêu của tất cả mọi người đều là Diệp Huyên!



Không chỉ Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông, mà cả cao thủ của Thái Cổ tộc và Tà Linh tộc với cả Võ Quốc trong tối cũng đang chạy vội về thư viện Vạn Duy.



Thư phòng Vạn Duy!



Đây là kho báu mà Tiên Tri đã để lại, không ai lại không động tâm!



Thư viện Vạn Duy.



Diệp Huyên sau khi quay về thư viện Vạn Duy, hắn trực tiếp đến trước thư phòng Vạn Duy kia, trước thư phòng Vạn Duy đó có một ông lão đang ngồi.



Hắn đã từng được gặp!



Diệp Huyên nhìn ông lão: “Thư phòng để cho ta”.



Ông lão nhìn Diệp Huyên, không nói gì!



Diệp Huyên lắc đầu: “Tiền bối, ta không có thời gian giải thích nhiều với ngươi, ta chỉ nói với ngươi một câu, nếu không đưa thư phòng cho ta thì thư viện Vạn Duy sẽ tai họa ngập đầu.



Ông lão vẫn trầm mặc.


Diệp Huyên khẽ nhíu mày, đang muốn cưỡng ép thì lúc này, ông lão đột nhiên đứng dậy: “Ngươi đem đi đi!”