Khoảng ba ngày sau, Diệp Huyên đã hoàn toàn nắm vững đạo tắc Không Gian. Hiện tại hắn có thể thay đổi hình dạng và quy tắc của không gian này chỉ với một ý nghĩ, còn có phân chia không gian và tổ chức lại không gian.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là bây giờ hắn có thể dễ dàng xuyên quan không gian và nhảy không gian.
Đặc biệt là nhảy không gian, nếu sau này dùng để chạy trốn thì thực sự là một thần kỹ tuyệt vời.
Ngoài ra, hắn còn có thể nhờ vào đạo tắc Không Gian để tiến vào không gian Duy Độ hai tầng.
Đương nhiên đây mới chỉ là bắt đầu. Hắn tin nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn hoàn toàn có thể nhờ vào đạo tắc Không Gian để tiến vào không gian Duy Độ ba tầng, thậm chí là không gian Duy Độ bốn tầng.
Trong không gian, Diệp Huyên đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lại đã ở bên ngoài cách xa mấy nghìn trượng. Phút chốc sau đó, hắn đã lại ở bên ngoài cách cả vạn trượng.
Nhảy không gian!
Hiện tại hắn có thể nhảy không gian, tốc độ nhanh hơn trước kia mấy lần.
Không những thế, hắn còn có thể dễ dàng nắm không gian xung quanh trong tay. Có thể nói, hắn có thể lợi dụng không gian trấn áp người khác. Đặc biệt là những người muốn dùng không gian để đối phó với hắn, nếu gặp phải tình huống này, hắn có thể phản công lại dễ dàng.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Huyên bắt đầu nghiên cứu đạo tắc Mộng Chi.
Đạo tắc Mộng Chi càng thêm thần bí so với đạo tắc Không Gian. Quan trọng nhất của đạo tắc Mộng Chi chính là đi vào giấc mộng.
Mà bên trong sách cổ có ghi lại một phương pháp vận dụng đạo tắc Mộng Chi.
Kết giới Mộng Chi!
Lấy giấc mộng làm phạm vi, đúc ra một cái kết giới, mạnh mẽ đi vào giấc mộng của đối phương.
Về phần uy lực ra sau Diệp Huyên không biết, nhưng hắn vô cùng mong chờ.
Khoảng chừng mấy ngày sau, có một lão già đi tới trước mặt Diệp Huyên, lão già chính là Huyền Thiên Sách kia. Huyền Thiên Sách thấp giọng nói: “Diệp thần sư, ta nhận được tin cường giả của Phệ Linh tộc đi thẳng về phía vũ trụ Tứ Duy”.
Vũ trụ Tứ Duy!
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày: “Muốn dùng vũ trụ Tứ Duy để uy hiếp ta?”
Huyền Thiên Sách gật đầu: “Chắc là vậy, trước đây ta đã điều tra qua, khi Trần Thiên của thư viện Vạn Duy đang đối mặt với vũ trụ Tứ Duy, có một cô gái váy trắng trong vũ trụ Tứ Duy từng nói rằng vũ trụ Tứ Duy do nàng ấy bảo vệ. Cũng không biết nàng ấy có thể bảo vệ được không…”
Cô gái váy trắng!
Nghe vậy, Diệp Huyên ngẩn người.
Bảo vệ được không?
…
Vũ trụ Tứ Duy.
Một cô gái mặc váy trắng chậm rãi đi giữa tinh không, nàng ấy cứ đi chậm rãi như vậy, chiếc váy trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi.
Cô gái váy trắng chậm rãi đi tới, dường như nàng ấy nghĩ tới điều gì, khóe miệng thi thoảng lại khẽ nhếch lên.
Cười!
Kể từ khi tự mình ra khỏi khe núi, nàng ấy chưa từng cười, nhưng mấy năm nay, nàng ấy cười rất nhiều.
Nàng ấy đã từng vô dục vô cầu, thấy mọi thứ trên thế gian này đều vô vị. Nhưng hiện tại nàng ấy lại nguyện ý thưởng thức thế giới này một chút.
Đúng lúc này, cô gái váy trắng chợt dừng bước, vì có một người đàn ông xuất hiện trước mặt nàng ấy.
A La Liên của Vô Địch Tông.
A La Liên nhìn cô gái váy trắng, cười nói: “Nghe nói cô rất mạnh?”
Sau khi cô gái váy trắng trầm mặc một lát, nàng ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ Duy, nhẹ giọng nói: “Tất cả rác rưởi đều tìm đến ta. Xem ra ta cũng có tiếng đấy. Vốn dĩ ta còn nghĩ sẽ nhân từ với người của Ngũ Duy một chút, nhưng bây giờ xem ra các ngươi không xứng đáng được hưởng nhân từ của ta”.
Lời nói vừa dứt, nàng ấy xòe bàn tay ra: “Kiếm lên!”
Keng!
Vũ trụ Ngũ Duy xa xôi đột nhiên vang lên tiếng kiếm, cùng với tiếng kiếm vang lên, một thanh kiếm phóng ra từ tháp Giới Ngục bên trong người Diệp Huyên, lao thẳng vào trong tinh không của Ngũ Duy, ngay sau đó, thanh kiếm này chậm rãi hạ xuống từ trong tinh không.
Ầm ầm!
Trong phút chốc, cả tinh không trực tiếp trở nên im lặng.
Một kiếm diệt Ngũ Duy.
Lúc này, toàn bộ cường giả của Ngũ Duy đều khiếp sợ.
…
Khoảnh khắc khi kiếm của cô gái váy trắng đi sâu vào trong tinh không, toàn bộ cao thủ vũ trụ Ngũ Duy đều kinh sợ, tất cả mọi người sợ sệt đều nhìn về phía thư viện Vạn Duy!
Ai đang xuất kiếm?
Vô vàn người đang suy nghĩ.
Ở nơi Hư Vô Duy Độ xa xôi, một ông lão đang tựa vào bia mộ chợt mở bừng mắt, hai mắt sắc bén như lưỡi đao. Ông ta ngẩng đầu nhìn sang, lập tức ánh mắt ông ta xuyên qua tinh không, nhìn thấy thanh kiếm chậm rãi rơi xuống từ trong tinh không, lúc này, ông lão đã sống không biết bao nhiêu năm này, ánh mắt lại rất khó tin.
Sau lưng ông lão là một bãi tha ma rộng vô tận, âm u cùng cực, mà trên một bia mộ trong số đó được đặt hai xiên kẹo hồ lô.
Cùng lúc đó, ở sâu trong Vĩnh Sinh Chi Địa, một thanh kiếm dường như cảm ứng được, đột nhiên phát ra tiếng kiếm chói tai, trong âm thanh đó có vài phần run rẩy.
Ngục tối Vô Biên.
Ở một nơi sâu thẳm dưới lòng đất vô biên, bên bờ sông dài vô tận không thấy đáy, một cô gái chỉ có một chân đang giặt quần áo.
Ở cả Vô Biên Thành, chỉ có một người!
Tựa như có cảm giác, cô gái một chân đột nhiên quay đầu nhìn nơi sâu thẳm tinh không kia, khi nhìn thấy thanh kiếm đó, cô gái một chân chợt nheo mắt lại, một lúc sau, nàng ấy cúi đầu, tiếp tục dùng gậy đập giặt quần áo trong tay.
Một nơi nào đó trong tinh không Vị Tri, một cô gái tóc bạc trắng đột nhiên dừng bước, nàng ta quay người nhìn sang, tầm mắt xuyên qua tinh hà, khi nhìn thấy thanh kiếm kia, cô gái mái tóc bạc trắng từ từ siết chặt tay lại: “Mạnh quá…”
Ở sâu trên dãy núi, một cô gái đang đọc sách đột nhiên bỏ cuốn sách cổ trong tay xuống, nàng ấy, ngẩng đầu nhìn nơi sâu thẳm tinh không, khi nhìn thấy thanh kiếm đó, cô gái khẽ nhíu mày: “Đây là muốn tiêu diệt Ngũ Duy sao? Là kiếm của người nào?”
Lúc này, một ông lão xuất hiện phía sau cô gái, ông lão kính cẩn hành lễ: “Chủ tử, không biết người xuất kiếm là ai!”
Nói rồi ông ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Sức mạnh người xuất kiếm này, cả thế gian hiếm gặp”.
Cô gái đứng dậy, nàng ấy nhìn vào nơi sâu thẳm tinh không, nhẹ giọng nói: “Nếu kiếm này rơi xuống, e là Ngũ Duy sẽ tan thành tro bụi, vô số sinh linh chết thảm, thực lực mạnh như vậy lại không có lòng thương cảm, giống như lời của Thầy, người càng mạnh thì càng nên bị ràng buộc”.
Nói rồi, nàng ấy khẽ nghiêng đầu: “Có thể ngăn cản?”
Ông lão do dự chốc lát, sau đó quỳ xuống một chân: “Chủ nhân, kiếm này không thể ngăn cản!”
Cô gái khẽ nheo mắt: “Ta thân là chủ của Ngũ Duy, ngươi lại nói với ta là không thể ngăn cản?”
Ông lão run giọng nói: “Chủ tử, sức mạnh của kiếm này thế gian hiếm gặp, e là chỉ có Tiên Tri năm đó mới có thể ngăn cản được, nếu người ra tay, e, e rằng…”
Cô gái nhìn vùng tinh không kia, nhẹ giọng nói: “Kiếm này rơi xuống, ít nhất cũng trên chín phần mười sinh linh sẽ chết. Đám người ông lão giữ mộ kia thực lực mạnh, nhưng những người bên dưới không có thực lực này, bọn họ chắc chắn sẽ chết. Số mạng của kẻ yếu không nên bị giẫm đạp như vậy! Không thể ngăn cản cũng phải cản!”
Vừa dứt lời, nàng ấy lập tức hoá thành một luồng sáng trắng biến mất nơi chân trời vô tận.
Ông lão ở tại chỗ có chút do dự, lập tức đuổi theo.
Thư viện Vạn Duy.
Lúc thanh kiếm kia bay ra khỏi cơ thể Diệp Huyên, bản thân Diệp Huyên cũng sững người.
Mà khi thanh kiếm trực tiếp huỷ diệt cả vùng tinh không kia, Diệp Huyên cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Cô gái váy trắng ra tay rồi!
Nhưng cô gái váy trắng lại muốn huỷ diệt thế giới?
Diệp Huyên đầu óc trống rỗng.
Lúc này, ba cô gái Trương Văn Tú đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Trương Văn Tú nhìn thanh kiếm kia, sau đó lại nhìn Diệp Huyên: “Là ngươi làm sao?”
Diệp Liên và nữ phu tử cũng đồng thời nhìn Diệp Huyên.
Bởi vì lúc đó bọn họ nghe thấy tiếng kiếm kia thì vội vàng chạy đến,