Người đến chính là một trong những cường giả mạnh nhất của Phệ Linh tộc, Nguyên Thiên!
Lần này đến chính là bản chính.
Nguyên Thiên nhìn Đệ Cửu: “Cường giả đứng đầu thế giới này về cơ bản ta đều biết nhưng ta chưa bao giờ gặp qua các hạ, các hạ rốt cuộc là người phương nào?”
Đệ Cửu nhíu mày: “Ngươi mới là người, cả nhà ngươi đều là người”.
Nói xong nàng ta tung ra một quyền vào không trung.
Phía xa, Nguyên Thiên biến sắc, hắn ta cũng đánh ra một quyền.
Ầm!
Cùng với tiếng nổ vang dội, trong nháy mắt Nguyên Thiên đã bị đánh bay ra ngoài, không những vậy, cơ thể hắn ta lúc này cũng nổ tung.
Một quyền phá huỷ cơ thể!
Bên cạnh, Diệp Huyên lau mồ hôi lạnh thực lực của cô gái này tuyệt đối cao hơn sáu vị cường giả đứng đầu.
Quá kinh khủng!
Đằng xa, Nguyên Thiên cũng ngây người.
Hắn ta cũng không ngờ cơ thể của mình bị nổ tung chỉ với một quyền.
Thật là khủng khiếp!
Nguyên Thiên nhìn về phía Đệ Cửu: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Đệ Cửu nhìn qua Linh giới phía bên dưới, lúc này, cường giả của Phệ Linh tộc đều đã chạy lại đây.
Nguy cơ diệt tộc!
Đối với Phệ Linh tộc mà nói, chính là nguy cơ diệt tộc!
Đệ Cửu nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta muốn giết sạch bọn họ”.
Diệp Huyên vội vàng gật đầu: “Giết, giết hết bọn họ, không chừa một ai”.
Đệ Cửu gật đầu, nàng ta đang định ra tay thì đúng lúc này, nàng ta cau mày lại, ngay sau đó nàng ta đột nhiên ngã phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên biến sắc, hắn vội vàng xuất hiện trước mặt Đệ Cửu, hắn ôm lấy Đệ Cửu: “Đệ Cửu cô nương, người làm sao thế?”
Đệ Cửu nhìn Diệp Huyên, giọng nói có phần yếu ớt: “Ta, ta hết điện rồi. Nạp… nạp điện cho ta”.
Nói xong nàng ta trực tiếp nhắm hai mắt lại, ngay cả hô hấp trong phút chốc cũng biến mất sạch sẽ, giống như rơi xuống vậy.
Diệp Huyên hơi lúng túng.
Nạp điện?
Nạp điện?
Đùa gì thế?
Diệp Huyên nhìn xung quanh, giờ phút này, cường giả của Phệ Linh tộc đều đang nhìn hắn.
Yết hầu Diệp Huyên co rút lên xuống, hắn đẩy nhẹ Đệ Cửu một chút: “Đệ Cửu cô nương, đừng… đừng nói đùa mà”.
Nhưng Đệ Cửu không phản ứng lại dù chỉ một chút.