Lâm Tiếu Thư nín khe.
Bỗng nhiên, Trương Văn Tú vung ra một cái tát.
Ầm!
Lâm Tiếu Thư văng tít ra sân, vừa dừng lại đã bị Trương Văn Tú đuổi theo thộp lấy cổ họng: “Nếu không phải nể mặt thầy thì ta đã làm thịt ngươi rồi! Ta cảnh cáo lần cuối, Diệp Huyên kia là sao chổi tai họa, cấm đụng vào! Ngươi mà dám dụng, ta sẽ giết ngươi!"
Nàng ta nói xong thì vung tay lên ném ông ta đi, lạnh lùng quắc mắt: “Cút!"
Lâm Tiếu Thư im lặng lủi đi.
Vào lúc này, một lão già xuất hiện trước Trương Văn Tú, thấp giọng thở dài: “Văn Tú à, ta biết cô muốn tốt cho hắn, nhưng cách nói chuyện này...”
Nàng ta nhàn nhạt nói: “Nếu hắn không phải là học trò của thầy thì ta đã xử rồi, đúng là thứ ếch ngồi đáy giếng!"
Sau một hồi do dự, lão già mới nói: “Liệu hắn có sinh lòng oán hận không?"
"Hắn dám sao?"
Trương Văn Tú hỏi lại: “Trần Thiên kia đang ở đâu?"
"Đã đến vũ trụ Tứ Duy, dường như để tìm cô gái váy trắng đứng sau Diệp Huyên. Cô yên tâm, hành tung của hắn vẫn luôn nằm trong sự giám sát của chúng ta”.
Trương Văn Tú gật đầu: “Nếu dám làm bậy, trực tiếp giết”.
Lão già nhìn nàng ta, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta...”
Trương Văn Tú: “Diệp Huyên có thể sống đến bây giờ tuyệt đối không chỉ dựa vào may mắn. Thư viện ta nên âm thầm quan sát chứ không phải làm chim đầu đàn nhằm vào hắn. Hiện giờ chúng ta chỉ còn lại một con đường duy nhất: chờ đợi, lặng lẽ quan sát tình hình mà thôi”.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn chân trời, khẽ thốt lên: “Thư viện ta đã không còn thực lực đứng trên quần hùng như năm ấy nữa, phải thay đổi tâm tính đi thôi. Nếu cứ một mực tự cao mù quáng thì ngày diệt vong đã không còn xa nữa đâu”.