Trần Thiên đáp: “Chỉ thế thôi”.
Diệp Huyên nhìn bốn phía một lượt: “Chỉ có mình ngươi ở đây thôi sao?"
Trần Thiên bật cười: “Chẳng lẽ còn không đủ?"
"E là không đấy”, Diệp Huyên gật đầu.
"Thử xem”.
Vừa dứt lời, y đã vươn tay ra. Nào ngờ còn chưa kịp làm gì, Diệp Huyên cũng vươn tay phải, bên trong là một quyển sách cổ.
Thư Giới.
Trần Thiên thấy nó thì không khỏi biến sắc kịch liệt. Một khắc sau, cả hai người đã bị hút vào quyển sách, cảnh giới của y trực tiếp hạ từ Thiên Cơ về Sinh Tử.
Giảm hẳn một cảnh giới lớn.
Sắc mặt Trần Thiên xấu xí vô cùng. Thư Giới vốn là bảo vật của y, vậy mà nay lại bị Diệp Huyên dùng để đối phó chính y.
Ở đằng xa, Diệp Huyên xòe tay ra, để kiếm Thiên Tru xuất hiện. Hắn vừa đi về phía Trần Thiên vừa cười: “Đến thử mấy chiêu nào!"
Nói xong, hắn đã hóa thành một tia kiếm quang.
Trần Thiên lạnh nhạt nhìn hắn, khi kiếm quang đến gần thì tung ra một cú đấm.
Không dùng đến phù văn, hoàn toàn dựa vào sức mạnh bản thân.
Quyền vừa ra đã nghe một tiếng uỳnh.
Kiếm quang của Diệp Huyên bị chặn lại, không thể tiến lên dù chỉ nửa tấc.
Trần Thiên nhìn hắn, khóe môi gợi lên vẻ giễu cợt: “Ngươi cho rằng bắt ta giảm đi một cảnh giới là có thể...”
Đúng lúc ấy, một tia sáng đỏ lóe lên từ mũi kiếm Thiên Tru.
Ầm!
Trần Thiên đã bị đánh bay.
Khi dừng lại, nắm đấm phải của y đã nứt nẻ, máu phun như suối.
Y nhìn Diệp Huyên với gương mặt âm u: “Linh tự”.
Trong một kiếm vừa rồi, Diệp Huyên đã sử dụng Linh tự trong chữ "Diệt".
Trần Thiên thu lại toàn bộ những suy nghĩ khinh thường trước kia. Y đã bị Thư Giới áp chế cảnh giới, mà uy lực của Linh tự này lại không thể coi khinh, nhất là khi Diệp Huyên còn dung nhập nó vào kiếm.
Đúng lúc ấy, Diệp Huyên biến mất.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang lóe lên trong Thư Giới.
Trần Thiên vung tay ra, trong lòng bàn tay là một luồng sức mạnh hùng hậu đang tụ lại. Khi Diệp Huyên lao đến, y bỗng tung chưởng, dùng tay mình ngăn cản kiếm của hắn.