3010: Bởi Vì Nó Đã Nhận Ngươi Làm Chủ”
Hắn biết Diệp Liên là Nữ đế Tu La, mà chắc chắn thực lực của Diệp Liên bây giờ vô cùng mạnh mẽ, hiện tại hắn muốn đi tìm Diệp Liên cũng không làm được gì cả.
Nhưng hắn tin Diệp Liên vẫn là Diệp Liên đó, cô bé vẫn không thay đổi!
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Thẩm Tinh Hà cũng yên tâm: “Đúng thế, dù thực lực của cậu không tệ, nhưng rất nhiều nơi vẫn vô cùng nguy hiểm với cậu! Bây giờ việc cậu cần làm là nghiên cứu Phù Văn đạo…”
Lúc này, Tô Mộc Thiên đột nhiên xuất hiện trong điện.
Thẩm Tinh Hà nhìn Tô Mộc Thiên: “Sao vậy?”
Tô Mộc Thiên trả lời với giọng điệu nặng nề: “Xảy ra chuyện rồi!”
Thẩm Tinh Hà hơi nhíu mày: “Nói!”
Tô Mộc Thiên nói: “Lưu Ung trưởng lão đi đón bạn của tiểu sư tổ, bọn họ bị thư viện Vạn Duy bao vây.
Lần này thư viện Vạn Duy phái ra người của Võ Điện Các, chỉ huy là Võ Lân đứng đầu Võ Điện!”
Diệp Huyên đứng bật dậy, Thẩm Tinh Hà vội lắc đầu: “Tiểu sư tổ đợi đã!”
Diệp Huyên nhìn về phía Thẩm Tinh Hà, Thẩm Tinh Hà trầm giọng nói: “Nếu là người của Võ Điện Các thì đồng nghĩa với việc bọn họ hoàn toàn có năng lực gi ết chết mấy người Lưu trưởng lão.
Mà bọn họ đi bao vây mấy người Lưu trưởng lão, rõ ràng là muốn chúng ta đến cứu viện, mục tiêu thật sự của bọn họ là cậu!”
Diệp Huyên hỏi: “Võ Điện Các mạnh lắm sao?”
Thẩm Tinh Hà đáp: “Rất mạnh! Là một điện được Tiên Tri sáng lập ở học phủ Vạn Duy, người trong đó đều là thiên tài yêu nghiệt đứng đầu Võ Viện, chiến lực của bọn họ vô cùng mạnh mẽ!”
Diệp Huyên nói: “Bọn họ gặp nguy hiểm!”
Hắn biết thực lực của mấy người Tiểu Thất cũng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hắn cũng biết thư viện Vạn Duy này không đơn giản.
Diệp Huyên không nghĩ nhiều mà lập tức muốn rời đi, lúc này, Thẩm Tinh Hà chợt nói: “Cậu đừng đi, ta sẽ tự đi một chuyến, ta…”
Nhưng lúc này, Diệp Huyên đã biến mất.
Thấy vậy, sắc mặt Thẩm Tinh Hà lập tức thay đổi, ông ta vội nói: “Triệu tập cao thủ trong tông môn, bất chấp tất cả bảo vệ cậu ta!”
Tô Mộc Thiên lập tức xoay người đi làm theo.
Thẩm Tinh Hà cũng vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi Phù Văn Tông, Diệp Huyên lập tức liên lạc với Tiểu Thất, sau đó, hắn ngự kiếm biến mất ở cuối chân trời, khoảng nửa giờ sau, Diệp Huyên chợt dừng lại, một người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt hắn.
Trần Thiên!
Trần Thiên nhìn Diệp Huyên, cười khẽ: “Chờ ngươi đã lâu!”
Theo lời Thầm Tinh Hà, mục tiêu lần này của thư viện Vạn Duy chính là Diệp Huyên.
Nếu hắn còn ở Phù Văn Tông thì bọn họ không có cách nào đụng đến, bởi vì sẽ phải trả cái giá rất đắt nếu muốn dùng toàn bộ lực lượng tấn công Phù Văn Tông.
Chỉ có giao nộp Diệp Huyên mới là cái giá nhỏ nhất phải trả.
Thấy Diệp Huyên nhìn mình với vẻ bình thản, Trần Thiên mỉm cười: “Ngươi xem ra rất bình tĩnh”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Có một điều ta không hiểu.
Tòa tháp kia đã không nằm trên tay ta nữa, vì sao ngươi cứ phải bám riết không tha?"
"Bởi vì nó đã nhận ngươi làm chủ”, Trần Thiên nhìn hắn.
Diệp Huyên hỏi: “Chỉ thế thôi?".
Trần Thiên đáp: “Chỉ thế thôi”.
Diệp Huyên nhìn bốn phía một lượt: “Chỉ có mình ngươi ở đây thôi sao?"
Trần Thiên bật cười: “Chẳng lẽ còn không đủ?"
"E là không đấy”, Diệp Huyên gật đầu.
"Thử xem”.
Vừa dứt lời, y đã vươn tay ra. Nào ngờ còn chưa kịp làm gì, Diệp Huyên cũng vươn tay phải, bên trong là một quyển sách cổ.
Thư Giới.
Trần Thiên thấy nó thì không khỏi biến sắc kịch liệt. Một khắc sau, cả hai người đã bị hút vào quyển sách, cảnh giới của y trực tiếp hạ từ Thiên Cơ về Sinh Tử.
Giảm hẳn một cảnh giới lớn.
Sắc mặt Trần Thiên xấu xí vô cùng. Thư Giới vốn là bảo vật của y, vậy mà nay lại bị Diệp Huyên dùng để đối phó chính y.
Ở đằng xa, Diệp Huyên xòe tay ra, để kiếm Thiên Tru xuất hiện. Hắn vừa đi về phía Trần Thiên vừa cười: “Đến thử mấy chiêu nào!"
Nói xong, hắn đã hóa thành một tia kiếm quang.
Trần Thiên lạnh nhạt nhìn hắn, khi kiếm quang đến gần thì tung ra một cú đấm.
Không dùng đến phù văn, hoàn toàn dựa vào sức mạnh bản thân.
Quyền vừa ra đã nghe một tiếng uỳnh.
Kiếm quang của Diệp Huyên bị chặn lại, không thể tiến lên dù chỉ nửa tấc.
Trần Thiên nhìn hắn, khóe môi gợi lên vẻ giễu cợt: “Ngươi cho rằng bắt ta giảm đi một cảnh giới là có thể...”
Đúng lúc ấy, một tia sáng đỏ lóe lên từ mũi kiếm Thiên Tru.
Ầm!
Trần Thiên đã bị đánh bay.
Khi dừng lại, nắm đấm phải của y đã nứt nẻ, máu phun như suối.
Y nhìn Diệp Huyên với gương mặt âm u: “Linh tự”.
Trong một kiếm vừa rồi, Diệp Huyên đã sử dụng Linh tự trong chữ "Diệt".
Trần Thiên thu lại toàn bộ những suy nghĩ khinh thường trước kia. Y đã bị Thư Giới áp chế cảnh giới, mà uy lực của Linh tự này lại không thể coi khinh, nhất là khi Diệp Huyên còn dung nhập nó vào kiếm.
Đúng lúc ấy, Diệp Huyên biến mất.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang lóe lên trong Thư Giới.
Trần Thiên vung tay ra, trong lòng bàn tay là một luồng sức mạnh hùng hậu đang tụ lại. Khi Diệp Huyên lao đến, y bỗng tung chưởng, dùng tay mình ngăn cản kiếm của hắn.
3012: Lấy Mạng Đổi Mạng!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyên xoay kiếm một vòng.
Rắc!
Bàn tay Trần Thiên nứt vỡ, bản thân y cũng bị đẩy lùi.
Diệp Huyên đang muốn ra chiêu nữa thì thấy đối thủ giẫm nhẹ chân một cái. Y ngừng lại, vung tay trái đấm về trước, tung ra một luồng sức mạnh cuồn cuộn như thủy triều về phía hắn.
Diệp Huyên làm lơ nó, vung tay xoay kiếm.
Xoẹt!
Ầm!
Diệp Huyên bay ngược về sau, tay phải Trần Thiên bị chẻ làm đôi.
Khi dừng lại rồi, một dòng máu tươi tràn ra từ khóe môi Diệp Huyên.
Hắn li3m nó đi, cười nói: “Lâu lắm rồi mới được nếm lại mùi vị này”.
Kể từ khi đi đến vũ trụ Ngũ Duy, hắn rất ít khi tham chiến, vậy mà trận lần này với Trần Thiên lại khiến hắn tìm về cảm giác liều mạng năm ấy.
Trần Thiên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi sẽ được nếm càng nhiều...”
Đúng lúc ấy, hắn bỗng tung người nhảy lên, dùng hai tay vung kiếm bổ xuống.
Kiếm quang lóe lên!
Bỗng nhiên, Trần Thiên hóa thành hư không. Diệp Huyên biến sắc, đang muốn thu kiếm về thì đã bị một luồng sức mạnh nện thẳng vào lưng.
Ầm!
Hắn bay vèo ra ngoài, nào ngờ lại ăn thêm một nắm đấm hung ác vào đầu.
Diệp Huyên vung kiếm lên đỡ.
Ruỳnh!
Thiên Tru run lên. Cả người hắn va vào một kệ sách, vừa dừng lại đã thấy Trần Thiên xuất hiện trước mặt.
Y vung chân thẳng về phía đầu Diệp Huyên.
Mà kiếm trong tay hắn cũng đâm vào cổ Trần Thiên.
Lấy mạng đổi mạng!
Nào ngờ, Trần Thiên đột nhiên thu chiêu, mũi kiếm của Diệp Huyên đâm vào không khí.
Y giương mắt nhìn hắn. Thân thể của hắn quá mạnh, y không chắc có thể gi3t chết bằng một chưởng, vì vậy quyết định không chơi trò mạng đổi mạng với hắn. Ngược lại, thân thể y lại không thể ngăn được một kiểm của hắn.
Thanh kiếm của Diệp Huyên vốn đã sắc bén vô cùng, nay còn được thêm Linh Tự. Cho dù không bị áp chế cảnh giới, Trần Thiên cũng không dám đối mặt nó trực diện chứ đừng nói là với tình trạng như hiện nay.
Bên kia, sau khi ép Trần Thiên lùi bước, Diệp Huyên cũng siết chặt Thiên Tru trong tay, hắn nhận ra mình đã đánh giáp thấp thực lực của đối phương.
Tuy y đã bị áp chế nặng nề nhưng vẫn mạnh kinh khủng.
Vào lúc này, Trần Thiên bỗng nhiên lơ lửng bay lên, một tầng sương mù trắng vây quanh y.