2843: “sử Dụng Chiếc Hộp Thứ Hai!”
Uỳnh!
Diệp Huyên lại một lần nữa biến thành huyết nhân, ngay sau đó, hắn xoay người hóa thành một luồng ánh kiếm màu đỏ như máu xông về phía đám cường giả Kiếm Tông.
Thấy Diệp Huyên lại biến thành huyết nhân một lần nữa, nhóc con màu trắng hấp tấp đến độ đập đập vài cái, đã dự định đuổi theo Diệp Huyên rồi song dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, nhóc ta lại cúi đầu nhìn Diệp Liên.
Nhóc con màu trắng biết nhất định phải cứu được bằng được cô gái này, nếu không thì cho dù Diệp Huyên khôi phục lại, cũng sẽ lại nhanh chóng biến thành huyết nhân lần nữa…
Nhưng mà sao lại không cứu sống được nhỉ?
Trong mắt nhóc con màu trắng tràn đầy nghi hoặc.
Một lát sau, dường như phát hiện ra điều gì đó, hai mắt nhóc bỗng sáng lên, nhóc ta đặt chi phải nho nhỏ trên bụng Diệp Liên, sau đó ép nhẹ xuống, thân thể Diệp Liên thoáng trở nên mờ ảo, sau đó bên trong cơ thể đó đột nhiên tràn ra một luồng khí tức thần bí.
Nhóc con khẽ hít sâu, ngay sau đó liền cảm thấy hưng phấn, thế rồi, nhóc ta lại dùng “móng vuốt” nhỏ khẽ ép xuống lần nữa…
Lần này thì lông mày Diệp Liên hơi nhíu lại.
Nhóc con phát hiện điểm đó nên càng nhanh chóng điều chuyển thật nhiều sợi khí màu tím, những sợi khí đó bắt đầu được Diệp Liên hấp thu.
Chứng kiến cảnh đó, trên gương mặt tròn nhỏ của nhóc con liền xuất hiện một nụ cười rực rỡ, sau đó, nhóc con lại một lần nữa truyền thêm luồng khí màu tím.
Còn ở nơi xa, Diệp Huyên đã giết người đến mức phát điên rồi.
Lúc này đây, không có bất kỳ ai ngăn cản Diệp Huyên cả!
Nhất là những kiếm tu trước mắt, bọn họ hoàn toàn bó tay hết cách mỗi lúc đối mặt với Diệp Huyên, chỉ có thể chờ đợi để bị giết.
Xét theo một mức độ nào đó, có thể nói Diệp Huyên chính là khắc tinh của Kiếm tu.
Đúng lúc này, bên trong kiếm điện một lần nữa phát ra tiếng nói: “Sử dụng chiếc hộp thứ hai!”
Chiếc hộp thứ hai… sao?
Ở bên dưới, lão già áo đen không chút do dự niệm kiếm quyết, sau đó mặt đất cách ông ta không xa đột nhiên bị di chuyển, và rồi một chiếc hộp màu đen bay ra.
Chiêu át chủ bài thứ hai!
Lão già áo đen nhìn thoáng qua nhóc con màu trắng cách đó không xa, vẻ mặt vô cùng khó coi, ông ta không ngờ người mà mình gọi đến giúp lại đi giúp ngược Diệp Huyên!
Không chỉ mình ông ta mà tất cả cường giả trong Kiếm Tông cũng không một ai ngờ tới!
Nhóc con màu trắng kia lại đi giúp Diệp Huyên cứu người…
Giờ phút này, bọn họ đã không còn suy nghĩ được những điều như thế nữa, bởi vì thế kiếm của hắn quá quá nhanh!
Không chỉ mỗi chiêu kiếm nhanh, ngay cả độ mạnh của chiêu kiếm cũng tựa như không có giới hạn vậy.
Kiếm Thiên Tru….
Vào lúc khí tức ấy xuất hiện, Diệp Huyên nhất thời ngừng lại động tác, hắn nhìn về phía chiếc hộp, trong đó có một luồng sáng đen bay ra bất thình lình.
Những kiếm tu còn sống nhao nhao nhìn về phía luồng sáng đen kia, sau khi ánh sáng đen đó tản đi, lại một cô bé xuất hiện trước mắt bọn họ. Trên người cô bé lần này còn có hai chiếc sừng nhỏ xinh, và phía sau là một cái đuôi màu đen.
Khi nhìn thấy cô bé này, trong mắt đám cường giả Kiếm Tông lại một lần nữa nhen nhóm hi vọng.
Mạnh!
Khí tức mà nhóc này phát ra quá mạnh!
Luồng khí tức ấy cứ thế ép hẳn lệ khí và sát ý đang phát ra trên người Diệp Huyên, không chỉ có vậy, còn khiến tất cả mọi người có mặt ở đó cảm nhận được một thứ áp lực vô hình.
Thật mạnh mẽ!
Đó là cảm nhận đầu tiên của những người có mặt.
Cô bé duỗi cái lưng mỏi mệt, thế rồi nhìn về phía Diệp Huyên cách mình không xa, lúc nhìn thấy hắn, bé con thoáng ngẩn người, sau đó cất tiếng: “Ngươi…”
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt nhóc con, rồi bỗng nhiên vung một kiếm chém về phía nhóc ta.
Cô bé không hề trốn tránh, cứ để mặc chiêu kiếm đó của Diệp Huyên chém về phía đầu mình.
Ầm!
Trong ánh nhìn của đám người, Diệp Huyên lập tức bay thẳng ra ngoài.
Chứng kiến cảnh đó, đám kiếm tu có mặt liền lập tức hóa đá!
Lấy cứng chọi cứng với chiêu kiếm của Diệp Huyên á?!
Hơn nữa còn không hề bị làm sao?
Tất cả họ đều nhìn cô bé kia, trong lòng bội phục cực độ. Phái biết rằng họ đều đã chứng kiến sức mạnh của thanh kiếm trong tay Diệp Huyên cả rồi, thực lực của Diệp Huyên vô cùng mạnh, nhất là thanh kiếm trong tay hắn, có thể nói là vô cùng sắc bén.
Thế nhưng cô nhóc này lại có thể dùng đầu chặn lại mà không hề hấn chút nào?!
Cô bé sờ sờ đầu nhìn, sau đó lại nhìn thanh kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên cách mình không xa: “Kiếm Thiên Tru…”
Nói tới đó, bé con lại nhìn Diệp Huyên: “Sao ngươi lại thành dáng vẻ hiện giờ vậy?”
Diệp Huyên không hề cất tiếng, một lần nữa xuất hiện trước mặt nhóc con, sau đó lại chém xuống một kiếm.
Lần này, hắn sử dụng chiêu Nhất Kiếm Vô Lượng.
Chiêu kiếm vừa đánh ra, tất cả mọi người đồng loạt biến sắc.
Thế nhưng cô bé kia vẫn không hề ra tay, cứ thế để mặc lưỡi kiếm chém thẳng vào đầu mình.
Uỳnh!
Không gian xung quanh Diệp Huyên và nhóc con lập tức sụp xuống, không chỉ có vậy, một luồng sức mạnh cường đại chẳng khác nào gió lốc cũng liền bao phủ khắp nơi, khiến đám cường giả Kiếm Tông có mặt đều vội vàng lùi lại phía sau. Đến khi bọn họ dừng lại, đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía cô nhóc kia thì thấy cô bé ấy vẫn chẳng hề hấn suy chuyển chút nào.
Trái lại, thanh kiếm và đôi tay của Diệp Huyên lại rung lên bần bật.
Thấy vậy, trong lòng đám người nhất thời thở phào một hơi.
2845: Tức Giận Lắm Đó!
Diệp Huyên lại một lần nữa muốn xuất chiêu, nhưng lần này nhóc con lại đột nhiên túm ngay lấy kiếm Thiên Tru, sau đó đá thẳng một đá về phía bụng Diệp Huyên. Dường như nghĩ tới điều gì đó, nhóc con bỗng thu chân lại, lùi về phía sau mấy trượng, cứ thế kéo dài khoảng cách với Diệp Huyên.
Còn thanh kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên lại đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang chém thẳng về phía nhóc con. Cô bé lập tức túm lấy chuôi kiếm Thiên Tru, sức mạnh vô cùng cường đại ẩn bên trong thanh kiếm cứ thế bị nhóc con đè ép xuống.
Cô bé nhìn thoáng qua Diệp Huyên sau đó lại nhìn nhóc con ở cách đó không xa: “Bạch, chữa trị cho hắn đi!”
Ở nơi xa, nhóc con màu trắng trợn to mắt, sau đó chỉ chỉ Diệp Liên trước mặt mình.
Nhóc con khẽ gật đầu: “Được!”
Dứt lời, nhóc con liền quay người nhìn thoáng qua, lông mày hơi nhíu lại: “Kiếm Tông…”
Nói tới đây, nhóc con lại nhìn về phía Diệp Huyên: “Sao ngươi lại đánh nhau với Kiếm Tông chứ!”
Diệp Huyên không nói gì, hắn muốn tiếp tục xuất chiêu lần nữa, nhưng đúng lúc ấy, nhóc con lại đột nhiên xông tới trước mặt hắn, khẽ chạm lên vai hắn, chỉ thoáng chốc, luồng lệ khí và sát ý bao phủ quanh người Diệp Huyên lập tức bị nhóc con trấn áp.
Chốc lát sau, Diệp Huyên dần dần tỉnh táo lại.
Mà đúng lúc này, lão già kiếm tu áo đen cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nhóc con, ông ta không ra tay với nhóc con mà đánh thẳng một quyền về phía đầu Diệp Huyên, muốn gi3t chết hắn chỉ bằng một chiêu.
Thế nhưng khi nắm đấm của ông ta sắp sửa chạm vào đầu Diệp Huyên thì nhóc con bên cạnh lại đột nhiên tung ra một quyền đánh về phía lão già, sắc mặt lão già đột nhiên biến đổi, vội vàng thu quyền để chặn lại.
Uỳnh!
Lão già lập tức bay thẳng ra ngoài, còn hai cánh tay ông ta thì đã bị nổ tung.
Chứng kiến cảnh ấy, đám cường giả Kiếm Tông có mặt đều ngẩn tò te.
Rốt cuộc đó là chiêu thức quái quỷ gì vậy?
Ông lão áo đen kia bị chiêu thức của cô bé ấy đánh cho hồ đồ luôn!
Ý gì vậy?
Cường giả Kiếm Tông có mặt đều đổ dồn ánh mắt về phía cô bé.
Đây là trợ thủ của phe mình ấy hả?
E là trợ thủ của Diệp Huyên thì có!
Sau khi dừng lại, ông lão áo đen liền gắt gao nhìn chằm chằm cô bé kia, hai tay nắm chặt: “Các hạ à, chẳng phải người nên che chở cho Kiếm Tông chúng ta sao?”
Tức giận lắm đó!
Cực kỳ, cực kỳ tức giận luôn!
Lúc trước nhóc trắng kia giúp Diệp Huyên, giờ lại thêm cô nhóc mới xuất hiện cũng giúp Diệp Huyên nữa, rốt cuộc là chuyện quái gì?!
Cô bé khẽ liếc ông lão áo đen: “Vì sao các ngươi lại đánh hắn, không biết hắn là người của ca ta sao?”