Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2801




Y vừa đi, hàng loạt thông tin đột nhiên tràn vào trong đầu Diệp Huyên...





Một số kiến thức Kiếm đạo của người đàn ông áo xanh trước kia!





Một lát sau, Diệp Huyên ngồi xuống, sau đó bắt đầu suy nghĩ.






Lĩnh ngộ!





Khi Diệp Huyên đang lĩnh ngộ, người đàn ông áo xanh cùng cô bé kia và vật nhỏ đã vào trong một tinh không.





Đây là một tinh vực xa lạ.





Y đi được một lát thì dừng lại, trước mặt y không xa có một vòng xoáy đen, bên trong toả ra hơi thở âm trầm.








Nhìn vòng xoáy này, người đàn ông áo xanh trầm mặc.





Lúc này, một giọng nói phát ra từ trong đó, không phải tiếng con người, không biết đang nói gì.





Một lát sau, người đàn ông áo xanh cười khẽ: “Kiếp số ư...”





Lại thêm một lát nữa, y quay lưng rời đi.





...





Thời gian từ từ trôi qua, trong khoảng thời gian này, việc Diệp Huyên làm mỗi ngày đó là lĩnh ngộ!





Nói chính xác hơn là đang tiếp thu những kiến thức Kiếm đạo của người đàn ông áo xanh!





Không thể không nói sau khi tiếp thu kiến thức Kiếm đạo của người đàn ông áo xanh, hắn có cảm giác như được giác ngộ.





Phương hướng Kiếm đạo càng rõ ràng hơn.





Kiếm Vực!





Mục tiêu của hắn hiện tại là luyện thành Kiếm Vực, lấy kiếm làm vực, nói chính xác là phải dùng kiếm ý để phụ trợ!





Về phần phải làm thế nào thì người đàn ông áo xanh chưa nói cho hắn biết, hắn phải tự lĩnh ngộ!





Làm sao mới có thể lấy kiếm làm vực?





Đây là một vấn đề!





Người đàn ông áo xanh bước vào nhà trúc, cô bé bên cạnh y và con vật màu trắng thì ra ngoài, không làm phiền y.





Y ngồi xếp bằng trước bức chân dung của cô gái kia, hồi lâu không nói gì.





Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, cô gái váy bố bước vào.





Người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Đã lâu không gặp!”





Cô gái váy bố lên tiếng: “Đây không phải bản thể của ngươi!”





Y gật đầu: “Chỉ là một ảo ảnh, một ảo ảnh vượt thời không”.





Cô gái váy bố trầm giọng: “Ngươi cũng định nuôi thả hắn sao?”





Người đàn ông áo xanh đáp: “Hắn chỉ có thể tự bước đi trên con đường của mình, người khác không thể giúp hắn. Con người luôn cần phải trải qua khó khăn mới được”.



Cô gái váy bố hỏi: “Ngươi không định nói cho hắn biết thân thế của mình à?”