2780: Tiếng Vang Như Sấm Rền!
Hắn chậm rãi cất bước đi về phía Lý Trần Phong, huyết khí tản ra từng đợt quanh người, ngay cả kiếm ý tản mát cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Sức mạnh từ huyết mạch đã hoàn toàn áp chế kiếm ý của hắn.
Không chỉ vậy, ngay cả Thiên Tru trong tay cũng mang một màu đỏ máu.
Theo bước chân của hắn, sau lưng chỉ còn là biển máu.
Bỗng, một âm thanh vang lên trong đầu hắn: “Huyết mạch kinh khủng thật...!Phụ thân của ngươi...!e rằng cũng không phải người hiền lành gì”.
Giọng của tầng tám.
Huyết Mạch Chi Lực!
Sức mạnh này không chỉ khiến hai người Lý Trần Phong khiếp sợ, mà dù là tầng tám cũng thấy hãi hùng!
Bởi vì sau khi Diệp Huyên hoàn toàn phóng thích Huyết Mạch Chi Lực này ra, hắn như thể đã biến thành một người khác.
Đây là huyết thống gì?
Tầng tám cũng thấy ngạc nhiên ở trong lòng.
Phải biết rằng ở vũ trụ Ngũ Duy cũng có một vài gia tộc huyết mạch, những gia tộc này chuyên nghiên cứu về dòng máu con người, có thể nói, họ đã tu luyện huyết mạch đến cực hạn, nhất là một vài huyết thống thượng cổ trong truyền thuyết, chúng rất mạnh mẽ!
Nhưng huyết mạch của Diệp Huyên không chỉ mạnh mẽ bình thường, phải nói là có hơi quỷ dị!
Huyết mạch này một khi kích phát thì chủ nhân của nó sẽ tựa như người điên, đây là lần đầu gã được chứng kiến!
Rốt cuộc là huyết mạch gì?
Lần đầu tiên tầng tám nảy sinh chút tò mò.
Sắc mặt Lý Trần Phong đứng đối diện Diệp Huyên bây giờ đã khó coi vô cùng.
Ông ta bị áp chế!
Bị một thanh niên nhỏ hơn ông ta không biết bao nhiêu tuổi áp chế!
Hơn nữa đối phương còn là kiếm tu!
Không thể không nói, ông ta cảm thấy hơi bị sỉ nhục!
Lý Trần Phong nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, quanh người hắn đang có vô số kiếm ý phun trào, và cả những kiếm quang đang không ngừng lấp lóe.
Vào đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Vèo!
Một luồng kiếm quang đỏ tựa máu xé không lao ra!
Lý Trần Phong bỗng hợp hai tay lại, một thanh kiếm hư huyễn ngưng tụ thành hình trên đỉnh đầu ông ta, một khắc sau, ông ta cất bước về trước: "Chém!"
Tiếng vang như sấm rền!
Vèo!
Theo tiếng kiếm ngân, thanh kiếm trên đỉnh đầu ông ta lao nhanh xuống một cách tàn nhẫn, chiêu kiếm này chém thẳng lên tia kiếm quang màu đỏ máu của Diệp Huyên.
Ầm!.
Tích tắc, tia kiếm quang màu đỏ máu lập tức nổ tung, nhưng một khắc sau, một biển máu bỗng ùa ra nhấn chìm Lý Trần Phong!
Ầm ầm!
Trong biển máu này, từng tiếng kiếm reo không ngừng vang lên.
Sắc mặt của Khương Khởi cách đó không xa vô cùng âm trầm, hắn ta chọn không ra tay.
Nếu hắn ta chưa được Lý Trần Phong ra lệnh thì sẽ không ra tay, vì một khi ra tay, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của Lý Trần Phong.
Thế nhưng giờ khắc này, Diệp Huyên sau khi kích phát Huyết Mạch Chi Lực đã không còn là người mà Lý Trần Phong có thể đối phó nữa rồi.
Ngay lúc Khương Khởi đang do dự, thì phía chân trời xa xa đột nhiên vang lên tiếng kiếm ngân, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mờ ảo bỗng xuất hiện trong tinh không này.
Tông chủ Kiếm Tông Mục Thanh Phong!
Nhưng không phải là bản thể của ông ta.
Nhìn thấy Mục Thanh Phong, Khương Khởi bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là hắn ta đã báo cho Mục Thanh Phong nghe tin, trước khi hắn ta đến đây đã cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế hắn ta đã quyết định thông báo cho Mục Thanh Phong để để phòng bất trắc!
Trong hư không, Mục Thanh Phong liếc nhìn biển máu kia, một khắc sau, ông ta búng tay một cái, một tia kiếm quang xé rách không trung lao ra. Thoáng chốc, biển máu kia lập tức vỡ tan, cùng lúc ấy, một bóng người thối lui liên tục trong biển máu nọ.
Chính là Diệp Huyên!
Diệp Huyên lùi thẳng về trước điện U Minh.
Mà trước ngực hắn có một vệt kiếm sâu hoắm.
Mục Thanh Phong ở phía xa xa trong tinh không nhìn Diệp Huyên: "Ngươi làm ta bất ngờ đấy!"
Ông ta thật sự rất bất ngờ, bởi vì ông ta không ngờ rằng Diệp Huyên lại có thể áp chế được Lý Trần Phong!
Đây là điều khó tin đến mức nào!
Mà Diệp Huyên phía xa đang nắm chặt lấy kiếm Thiên Tru trong tay, thật ra bây giờ hắn đã không còn tia lý trí nào cả.
Giết!
Trong đầu hắn chỉ có một chữ, đó là giết!
Điên cuồng giết chóc!
Diệp Huyên chậm rãi đứng lên, hắn đang định ra tay tiếp thì đúng lúc này, một cánh tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên bả vai hắn, cùng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Ngươi đã lảm rất tốt".
Mà lúc này, trong cơ thể Diệp Huyên bỗng xuất hiện một luồng sát ý rất mạnh mẽ, nhưng ngay khắc sau, luồng sát ý kia bỗng bị ép xuống, không chỉ thể, sát ý và lệ khí quanh thân Diệp Huyên cũng rút lui như thủy triều!
Huyết Mạch Chi Lực của Diệp Huyên được áp chế lại!
Phía sau Diệp Huyên là một cô gái.
Váy bố, chân trần!
2782: Đây Là Chiêu Kiếm Mạnh Mẽ Nhất Của Ông Ta!
Mà lúc này đây, ba người Mục Thanh Phong ở cách đó không xa đều nhìn về cô gái mang váy bố kia.
Ba người nhìn cô gái váy bố, trong mắt ánh lên tia nghiêm nghị.
Cho dù là Mục Thanh Phong cũng hiếm khi xuất hiện vẻ kiêng dè.
Cô gái váy bố nhìn về phía ba người Mục Thanh Phong: "Kiếm tu..."
Mục Thanh Phong nhìn cô gái váy bố: "Cường giả ở vũ trụ Tứ Duy này cơ bản là ta đều biết hết, nhưng chưa từng gặp ngươi!"
Cô gái váy bố chậm rãi đi về phía Mục Thanh Phong, nàng ta không hề nói gì.
Lúc này, Lý Trần Phong đột nhiên búng tay một cái, một tia kiếm quang lập tức lao đến trước mặt cô gái váy bố, nhưng vừa đến gần nàng ta, tia kiếm quang kia đã biến mất không còn thấy đâu.
Thấy cảnh này, sắc mặt Lý Trần Phong bỗng trở nên hơi khó coi.
Đối phương chỉ hời hợt đã phá được chiếu kiếm của ông ta, nói cách khác, thực lực của đối phương đã vượt xa ông ta.
Lý Trần Phong đang định ra tay thì lúc này cô gái váy bố quay sang nhìn ông ta, một khắc sau, Lý Trần Phong bỗng ngây ra tại chỗ, ngay sau đó, cơ thể ông ta bỗng trở nên già nua với tốc độ mắt thường có thể thấy, chưa đến vài phút, tóc ông ta đã trắng xóa, trên mặt xuất hiện đầy nếp nhăn.
Ánh mắt Lý Trần Phong dại ra: "Chuyện này..."
Phía xa, tròng mắt Mục Thanh Phong cũng co rút lại, trong mắt ông ta ngoại trừ khiếp sợ còn có sự kiêng dè
Lúc này, Lý Trần Phong đột nhiên nói: "Đây là sao?"
Cô gái váy bố không hề trả lời, ánh mắt nàng ta rơi lên người Mục Thanh Phong, Mục Thanh Phong bỗng lên tiếng: "Hai người các ngươi lui trước đi!"
Hiển nhiên lão biết, phân thân hiện tại của ông ta căn bản không đánh lại cô gái váy bố. Không đúng, phải nói dù là bản thể của ông ta có đến đây thì cũng chưa chắc thắng được nàng ta!
Lúc này, ông ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao Diệp Huyên vẫn có thể an toàn sống được đến giờ.
Sau lưng người ta thật sự có chỗ dựa!
Nghe Mục Thanh Phong nói thế, Khương Khởi và Lý Trần Phong xoay người rời đi, nhưng ngay nháy mắt Lý Trần Phong xoay người lại đó, thân thể ông ta bỗng bắt đầu khô héo!
Lý Trần Phong dừng lại, ông ta nhìn về phía Mục Thanh Phong: "Sư huynh, vĩnh biệt!"
Vừa dứt lời, ông ta bỗng xoay người, một khắc sau, một thanh kiếm đột nhiên đâm xuống từ đỉnh đầu ông ta, xuyên thẳng vào cơ thể!
Tế kiếm!
Ông ta biết, mình không đi được nữa rồi!
Bởi vì sinh cơ trong người ông ta đang tiêu tan với tốc độ vô cùng nhanh!
Bởi thế, ông ta chọn liều mạng đánh một trận!
Đồng thời ông ta cũng muốn xem xem, cô gái váy bố này mạnh đến mức nào!
Lý Trần Phong đột nhiên giẫm chân phải, ngay sau đó, cả người ông ta lập tức hóa thành một luồng kiếm quang bắn nhanh ra.
Đây là chiêu kiếm mạnh mẽ nhất của ông ta!
Nơi kiếm xuyên qua, không gì cản nổi!