2740: “xem Ra Chuyện Không Đơn Giản Như Thế”
Ngay hôm đó, một kiếm tu đi tới Lưỡng Giới Thiên.
Nhìn từ bề ngoài, kiếm tu khoảng ba mươi tuổi, mặc trường bào màu trắng, tay trái cầm một thanh cổ kiếm.
Kiếm tu có mái tóc xoã ngang vai, trông rất nho nhã, gã ta cứ thế chậm rãi đi tới trước Lưỡng Giới Thiên.
Lúc này, Lý Hợp đột nhiên xuất hiện trước mặt kiếm tu.
Lý Hợp nhìn kiếm tu, không nói gì.
Kiếm tu cũng ngẩng đầu nhìn lại, có một người đàn ông trung niên đứng trên Vân Đoan, người đàn ông mặc trường sam màu xám, hai tay chắp sau lưng, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
Kiếm tu nhẹ giọng nói: “Trần Thời Nhất! Yêu nghiệt đứng đầu, cũng là người mạnh nhất vũ trụ Vạn Tinh năm đó”.
Người đàn ông trung niên trên Vân Đoan chính là Trần Thời Nhất!
Từng là truyền thuyết của một vũ trụ nào đó!
Trần Thời Nhất cười nói: “Xem ra Kiếm Tông các ngươi đã điều tra ta rồi!”
Kiếm tu gật đầu: “Kiếm Tông ta có bốn kiếm tu chết ở Lưỡng Giới Thiên đều có liên quan đến ông!”
Trần Thời Nhất gật đầu: “Có liên quan đến ta”.
Nói xong, ông ta còn hỏi kiếm tu: “Thế thì sao?”
Kiếm tu nhìn Trần Thời Nhất: “Ông tự tin thật đấy!”
Trần Thời Nhất cười lắc đầu: “Uy hiếp ta à?”
Thanh kiếm trong tay trái của kiếm tu đột nhiên bay ra, đâm rách bầu trời!
Trần Thời Nhất trên Vân Đoan mở lòng bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng đè x uống.
Oanh!
Tia kiếm quang bị ép dừng lại trong không trung, nhưng lúc này, kiếm tu lại đột nhiên biến mất.
Ầm!
Trần Thời Nhất trên không trung lùi lại gần trăm trượng, kiếm tu kia cũng trở về chỗ cũ.
Hai người vừa tiếp xúc đã tách nhau ra!
Trần Thời Nhất nhìn kiếm tu bên dưới, cười nói: “Nếu chỉ có một mình ngươi thì e rằng không càn quét được Lưỡng Giới Thiên đâu!”
Kiếm tu gật đầu: “Chúng ta đánh giá thấp Lưỡng Giới Thiên rồi!”
Lúc này, kiếm tu mới phát hiện bọn họ đánh giá thấp thực lực của Lưỡng Giới Thiên quá!
Dù kiếm tu hơn người, nhưng Lưỡng Giới Thiên cũng không yếu!
Nơi này hội tụ vô số cao thủ hàng đầu vũ trụ, nếu những người này đã dám xông vào Ngũ Duy thì sao có thể là người bình thường được?
Kiếm Tông không thể áp đảo được Lưỡng Giới Thiên!
Nhưng đương nhiên Kiếm Tông cũng không sợ Lưỡng Giới Thiên!
Kiếm tu đột nhiên nói: “Các ngươi cảm thấy bảo vật Ngũ Duy đó đang ở trong tay Kiếm Tông ta sao?”
Trần Thời Nhất lắc đầu: “Lúc đầu ta thật sự nghĩ thế, nhưng bây giờ…”.
Diệp Huyên!
Người đầu tiên ông ta nghĩ tới chính là Diệp Huyên.
Vì một khi Lưỡng Giới Thiên và Kiếm Tông đánh nhau, Diệp Huyên là người có lợi nhất.
Nhưng có một vấn đề là Diệp Huyên phải làm thế nào mới có thể im hơi lặng tiếng lấy đi bảo vật đó ngay trước mắt mọi người?
Hơn nữa Lý Hợp còn từng đích thân kiểm tra Diệp Huyên, bảo vật đó thật sự không có trên người hắn.
Đương nhiên, bây giờ ông ta không rảnh để tâ m đến Diệp Huyên kia.
Người giết Kiếm Tông, chắc chắn Kiếm Tông sẽ không bỏ qua, người bây giờ ông ta phải đối mặt chính là Kiếm Tông.
Kiếm tu ở bên dưới đột nhiên nói: “Diệp Huyên kia ở đâu?”
Trần Thời Nhất vừa định đáp lời, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh: “Diệp Huyên làm sao? Kiếm Tông muốn nói bảo vật đó lại quay về tay Diệp Huyên rồi à?”
Trần Thời Nhất quay đầu, nhìn thấy một cô gái chậm rãi đi tới.
Chính là Viên Tiểu Đao.
Kiếm tu nhìn Viên Tiểu Đao: “Ngươi là người phương nào!”
Viên Tiểu Đao cười đáp: “Thần Điện!”
Thần Điện!
Kiếm tu khẽ nhíu mày: “Chuyện này có liên quan gì đến Thần Điện của cô?”
Viên Tiểu Đao cười khẽ: “Các hạ chỉ rõ Diệp Huyên, chắc hẳn ý của các hạ là bảo vật đó vẫn còn ở trong tay Diệp Huyên đúng không?”
Kiếm tu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không có khả năng này sao?”
Viên Tiểu Đao nói: “Nhưng ta cảm thấy có lẽ bảo vật đó đang ở trong tay Kiếm Tông ngươi, dù sao so với Diệp Huyên, Kiếm Tông ngươi càng có năng lực im hơi lặng tiếng lấy món bảo vật kia đi ngay trước mắt chúng ta hơn. Ngươi thấy đúng không?”
Kiếm tu lắc đầu: “Theo Kiếm Tông ta được biết, hình như bảo vật Ngũ Duy kia đã nhận Diệp Huyên làm chủ, thứ này vốn thuộc về Ngũ Duy, năng lực đặc biệt. Nếu nó chủ động phối hợp với Diệp Huyên, Diệp Huyên muốn im hơi lặng tiếng lấy nó đi, hơn nữa giá hoạ cho Kiếm Tông ta cũng không phải việc gì khó, đúng không?”
Viên Tiểu Đao gật đầu: “Ngươi nói cũng có lý!”
Nói xong, ả ta nhìn về phía Lý Hợp: “Lý Hợp, trước đó ông đã tự mình điều tra Diệp Huyên kia rồi, ông nói thử xem!”
Lý Hợp trầm giọng nói: “Ta đã sử dụng thần thức quét qua cả người hắn, nhưng không phát hiện ra bảo vật Ngũ Duy kia”.
Kiếm tu hỏi ngược lại: “Cho nên ông cảm thấy bảo vật Ngũ Duy đó không có trên người hắn à?”
Lý Hợp nhíu mày, đang muốn đáp lời thì Viên Tiểu Đao bên cạnh chợt chen miệng vào: “Thế này đi, không bằng để chúng ta đến Kiếm Tông của ngươi lục soát trước đã?”
Kiếm tu nhìn Viên Tiểu Đao: “Ngươi đại diện cho Lưỡng Giới Thiên à?”
Viên Tiểu Đao cười: “Ta chỉ nói thế thôi, ngươi đừng xem là thật”.
Nói xong, ả ta lùi sang một bên, không nói thêm gì nữa.
Trần Thời Nhất đứng trên không trung, vẻ mặt không chút cảm xúc, đúng như Viên Tiểu Đao nói, Kiếm Tông vẫn là đối tượng tình nghi lớn nhất.
2742: Thật Ra Chính Là Phá Kén Sống Lại!
Đương nhiên Diệp Huyên kia cũng dáng ngờ, có điều hiềm nghi của hắn khá nhỏ, vì hắn rất yếu…
Có lẽ bản thân Diệp Huyên cũng không ngờ sở dĩ mình ít bị nghi ngờ, không bị nhằm vào nữa cũng là vì thực lực mình yếu… Vì thực lực yếu mới khiến người ta cảm thấy hắn không thể im hơi lặng tiếng mang tháp đi.
Lúc này, kiếm tu kia đột nhiên xoay người rời đi.
Ở đây chỉ có gã ta biết rõ món bảo vật đó có ở Kiếm Tông không, mà nếu không nằm trong tay Kiếm Tông thì sẽ nằm trong tay ai đây?
Người lấy đi bảo vật đó là một kiếm tu!
Rõ ràng rất có thể là có người đang giá hoạ cho Kiếm Tông.
Diệp Huyên!
Kiếm tu quyết định đi tìm Diệp Huyên trước, gã ta muốn đích thân gặp Diệp Huyên.
Về phần cái chết của cao thủ Kiếm Tông, gã ta chỉ có thể tạm thời gác qua một bên.
Thấy kiếm tu rời đi, mấy người Trần Thời Nhất cũng không ngăn cản, vì không thể ngăn cản được, nếu cao thủ thế này muốn đi thì thật sự rất khó giữ chân lại.
Viên Tiểu Đao nhìn kiếm tu rời đi phía xa, không nói gì.
Lúc này, Trần Thời Nhất đột nhiên nói: “Truyền lệnh điều tra tất cả những người đáng nghi”.
Nói xong, ông ta cũng bỏ đi.
…
Trong một dãy núi, Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng dưới đất, hắn đã ngồi ở đây được bảy tám ngày rồi, khoảng thời gian này hắn không hề động đậy, chẳng khác nào một pho tượng!
Ngộ!
Bây giờ hắn muốn đạt tới thành tựu kiếm đạo Phá Cảnh chỉ có thể dựa vào ngộ thôi.
Làm sao phá?
Hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi…
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra, hắn nhìn sang bên phải, trên một nhánh cây ở đó có một cái nhộng.
Diệp Huyên nhìn chằm chằm cái nhộng đó, khoảng nửa giờ sau, nhộng đột nhiên run nhẹ, sau đó nứt ra, một con bướm nhỏ bay ra ngoài…
Thấy cảnh này Diệp Huyên ngây người.
Sau đó, hắn vô cùng mừng rỡ.
Hắn hiểu rồi!
Oanh oanh!
Hai luồng kiếm ý đột nhiên xuất hiện từ trên người Diệp Huyên rồi lập tức nổ tung…
Phá?
Thật ra chính là phá kén sống lại!
Không phá không thành!
Thông suốt điều này, hai luồng kiếm ý xung quanh Diệp Huyên bắt đầu không ngừng dâng cao tựa như núi lửa bùng nổ, cực kỳ đáng sợ!
Mà kiếm ý của hắn cũng không ngừng lan tràn khắp xung quanh, chỗ nó đi qua có tiếng kiếm reo không ngừng vang lên.