Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2635-2637




2635: “không Ngại Chứ”


A Liên vẫn nhắc: “Biết khuyết điểm nghiêm trọng của ngươi là gì không?”Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi đáp: “Không biết!”A Liên cười nói: “Có phải ngươi cảm thấy mình không có khuyết điểm nào hết, đúng không?”Diệp Huyên cười gượng: “Vẫn có một vài cái chứ!”A Liên lắc đầu: “Không thật thà gì cả! Khuyết điểm nghiêm trọng nhất của ngươi lúc này là không hiểu biết nhiều về Tứ Duy!”“Ý của tiền bối nói là?”A Liên khẽ nói: “Rất nhiều, rất nhiều nhưng ta không có thời gian để chỉ bảo ngươi, vì ta biết cũng ít, giờ dẫn ngươi tới chỗ này, có lẽ các nàng có thể dạy dỗ ngươi kha khá!”“Các nàng?”Diệp Huyên nhìn về phía A Liên: “Họ rất lợi hại à?”“Rất lợi hại!”Diệp Huyên lại có chút do dự, sau đó mới hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc người là ai?”Hắn khá tò mò về thân phận thật sự của A Liên.


Nàng ta chỉ mỉm cười: “Chuyện này thì về sau ngươi sẽ biết, giờ nói với ngươi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì!”Diệp Huyên cười khổ, lại là thế.

Ai cũng bảo không có ý nghĩa nếu nói bây giờ! A bỗng xoay người, nhìn về hướng cách đó không xa, từ nơi ấy, một cô gái đi ra.

Kẻ tới đúng là Viên Tiểu Đao.

Đúng là âm hồn không tan!Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.

Người này đúng là chẳng khác nào ma quỷ mà!A Liên vẫn cười: “Xem ra Viên cô nương vẫn không định tha cho hắn nhỉ!”Viên Tiểu Đao nhìn thoáng qua một cái rồi chăm chú vào A Liên: “Ta đáng hiếu kỳ là các ngươi muốn đi đâu?”A Liên đáp: “Viên cô nương muốn đi chung không?”Khóe môi Viên Tiểu Đao cong lên: “Đương nhiên!”Nói xong, ả ta nhìn Diệp Huyên hỏi: “Không ngại chứ?”Diệp Huyên không cảm xúc: “Ta ngại thì ngươi sẽ rời đi sao?”Viên Tiểu Đao cười đáp: “Tất nhiên không!”Diệp Huyên nhún vai: “Thế chẳng phải là không có gì à!”Viên Tiểu Đao nhìn sang A Liên: “A Liên cô nương, chúng ta đi thôi!”A Liên nói: “Đi thôi!”Nói xong, nàng ta xoay người tiếp tục đi.

Tốc độ ba người nhanh hơn.


Chỉ trong chốc lát, ba người tới một tinh vực không ai biết, trước khi tới đây, họ đã xuyên qua mười mấy lỗ đen.

.

2636: “Chúng Ta Đi Xem Thử Xem!”


Không chỉ thế, họ còn gặp phải lốc xoáy lỗ đen.

Vừa nghĩ tới lốc xoáy kia, tim Diệp Huyên dập mạnh.

Quá khủng khiếp!

Năng lượng đáng sợ đó thì e là cơ thể Địa Tiên cũng chẳng chịu nổi.



Cũng may có hai cô gái, nếu không hắn chẳng thể đặt chân tới tinh vực này.

Mà bây giờ, mấy người theo sau họ đã biến mất tăm.

Về chuyện còn theo nữa không thì hắn cũng không biết.

A Liên bỗng chỉ về nơi xa: “Chính là chỗ kia!”

Diệp Huyên nhìn theo, chỗ sâu trong tinh không, một cung điện to lớn màu đen, đen kịt từ trên xuống dưới, âm trầm u ám đang lơ lửng.

Mà trên đầu cung điện này còn có hai chữ đỏ như máu: U Minh.


Diệp Huyên nhíu mày: “Điện U Minh?”

U Minh?

Diệp Huyên nhìn đại điện màu đen phía xa, hỏi: “Điện U Minh?”

A Liên khẽ gật đầu: “Điện U Minh”.

Diệp Huyên lại hỏi: “Là thế lực gì?”

A Liên khẽ cười, không nói gì.

Viên Tiểu Đao ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Thế mà lại không ngờ được, ở một nơi xa xôi thế này còn có một thế lực lớn mạnh thế này!”

A Liên nhìn Viên Tiểu Đao, cười nói: “Lớn mạnh? Sao lại thấy như vậy?”

Viên Tiểu Đao nhìn cung điện màu đen phía xa kia, nhẹ giọng nói: “Nguy hiểm!”

Nguy hiểm!


Vẻ mặt ả ta lúc này vô cùng nghiêm trọng.

Thứ có thể khiến ả ta cảm thấy nguy hiểm ở vũ trụ Tứ Duy này không phải là không có, nhưng vô cùng ít.

Thế nhưng lúc này ả ta lại cảm thấy nguy hiểm!

Rõ ràng, thế lực này không phải là thế lực đơn giản.

A Liên cười: “Chúng ta đi xem thử xem!”

Nói xong, nàng ta đi về phía xa.

Diệp Huyên cũng vội đi theo.

Viên Tiểu Đao do dự một lát rồi cũng đi qua theo.

Không lâu sau, ba người đã đến phía trước điện U Minh kia, trước điện trống trải, rất vắng vẻ.

Diệp Huyên nhìn A Liên, A Liên nhẹ nhàng đẩy cửa lớn, cửa vừa mở ra thì một trận gió lạnh đã thổi đến.

Ba người đi vào trong đại điện, bên trong đại điện cũng trống trải, ở trước mặt ba người là mười một pho tượng cô gái đứng sừng sững.


2637: “Đây Là Kẻ Địch”.


Nhìn mười một pho tượng cô gái này, vẻ mặt A Liên đột nhiên có chút ngỡ ngàng: “Đã lâu không gặp…”

Diệp Huyên nhìn mười một pho tượng cô gái kia, hắn đang định hỏi thì lúc này, A Liên bỗng đi đến trước pho tượng thứ ba, nhìn pho tượng trước mặt này, ánh mắt A Liên chợt mơ màng: “Tam tỷ…”

Tam tỷ?

Diệp Huyên nhìn A Liên, nhẹ giọng hỏi: “A Liên tiền bối, vị này là?”



A Liên nói: “Hành lễ với bọn họ đi!”

Diệp Huyên do dự chốc lát, sau đó khẽ hành lễ với những bức tượng đó.

A Liên khẽ gật đầu, nàng ta nhìn những bức tượng, cuối cùng nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Kích hoạt huyết mạch của ngươi đi!”

Diệp Huyên gật đầu: “Được!”

Nói rồi hắn lập tức kích hoạt huyết mạch của mình, ngay sau đó, đột nhiên xuất hiện một luồng sáng đỏ xung quanh người hắn.


Huyết Mạch Chi Lực!

Cảm nhận được Huyết Mạch Chi Lực của Diệp Huyên, Viên Tiểu Đao khẽ nhíu mày: “Huyết mạch này...”.

A Liên liếc nhìn Viên Tiểu Đao, không nói gì.

Lúc này, tóc Diệp Huyên dần dần biến thành màu đỏ máu, không chỉ vậy, quanh người hắn cũng tản ra một luông sát ý và sát khí vô cùng nặng nề.

Thấy vậy, Viên Tiểu Đao càng nhíu chặt mày hơn.

Đột nhiên Diệp Huyên lên tiếng: “A Liên tiền bối, ta sắp không khống chế được Huyết Mạch Chi Lực này rồi”.

Sở dĩ hắn không dám tuỳ tiện kích hoạt Huyết Mạch Chi Lực này là bởi vì hắn không thể khống chế toàn bộ Huyết Mạch Chi Lực này, một khi Huyết Mạch Chi Lực này phát uy thì cả hắn cũng đều sợ.

A Liên đang định nói thì lúc này, một pho tượng cách đó không xa đột nhiên mở bừng hai mắt, ngay sau đó, một cô gái bước ra.

Cô gái mặc một quần áo vải lanh, váy bố, chân trần.

Cô gái nhìn thẳng về phía Diệp Huyên, hàng mày đen khẽ nhíu lại: “Ồ?”


Lúc này, đột nhiên nàng ta nhìn A Liên ở bên phải, ánh mắt nàng ta có chút kinh ngạc: “Ngươi?”

A Liên khẽ cười: “Đã lâu không gặp”.

Cô gái váy bố khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp!”

Nói rồi nàng ta nhìn sang Viên Tiểu Đao cách đó không xa, sắc mặt Viên Tiểu Đao thay đổi, ánh mắt vô cùng đề phòng.

A Liên cười nói: “Đây là kẻ địch”.

Nghe vậy, cô gái váy bố khẽ nheo mắt, ngay sau đó, sắc mặt Viên Tiểu Đao lập tức thay đổi hẳn, bởi vì lúc này sức sống trong cơ thể ả ta đang dần biến mất với tốc độ vô cùng kinh người, không chỉ vậy mà một luồng tử khí nặng nề cũng tản ra xung quanh người ả ta.

Viên Tiểu Đao bỗng rút đao ra chém xuống.

Vù!

Một luồng đao mang phá không bay ra.

Một đao này như có như không, tựa như không hề tồn tại, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, thế nhưng luồng đao mang này chưa kịp lại gần cô gái váy bố, thì đột nhiên đã biến mất không dấu vết.