Kiếm Tôn nhìn hai thanh kiếm kia, nhẹ giọng nói: “Ta muốn ở lại đây!”
Diệp Huyên nhìn Kiếm Tôn, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tiền bối, ông?”
Kiếm Tôn nhẹ giọng nói: “Đây là lần ta cách Phàm Kiếm gần nhất… Ta không muốn đi”.
Diệp Huyên nói: “Tháp này…”
Kiếm Tôn đáp: “Tháp này đã không còn ý nghĩa gì với ta nữa rồi, ngươi giữ đi!”
Diệp Huyên: “…”
Kiếm Tôn đi tới trước hai thanh kiếm kia, nhìn hai thanh kiếm, ánh mắt ông ta dần trở nên si mê, còn có chút mờ mịt…
Diệp Huyên hơi do dự, cuối cùng, hắn không đi làm phiền Kiếm Tôn nữa mà rời khỏi.
Bên ngoài tháp Giới Ngục, Diệp Huyên nhìn tháp Giới Ngục trong tay, hơi cạn lời.
Vòng tới vòng lui, tháp Giới Ngục này vẫn quay lại!
Tháp Giới Ngục run rẩy, nhưng đang muốn nói gì đó.
Diệp Huyên cười nói: “Có lẽ đây chính là duyên phận nhỉ!”
Diệp Huyên cất tháp Giới Ngục, đang định rời đi, đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn lên tinh không, thấy một cô gái đứng ở đó.
Viên Tiểu Đao!
Sau lưng Viên Tiểu Đao còn có một người đàn ông mặc áo choàng trắng.
Diệp Huyên xuất hiện trước mặt Viên Tiểu Đao, cười nói: “Chào Viên cô nương!”
Viên Tiểu Đao nhìn Diệp Huyên: “Kiếm Tôn đâu?”
“Kiếm Tôn?”
Diệp Huyên chỉ về phía cách đó không xa: “Ông ta vừa đi không bao lâu!”
Viên Tiểu Đao khẽ nhíu mày: “Vừa đi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Khi nãy tiền bối Kiếm Tôn đến tìm ta hỏi cách khống chế ngọn tháp, sau khi ta nói với ông ta thì ông ta đi luôn”.
Nói xong, hắn nhìn về phía cách đó không xa: “Bây giờ hai vị đuổi theo vẫn còn kịp đấy”.
Viên Tiểu Đao nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên nhíu mày: “Sao thế, Viên cô nương không tin ta à?”
Viên Tiểu Đao nói: “Đúng là ta không tin ngươi!”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta cần phải lừa ngươi sao?”