Viên Tiểu Đao cười nói: “Chẳng lẽ các hạ thật sự cảm thấy Diệp Huyên kia sẽ cam tâm tình nguyện giao thứ này ra à?”
Ông lão hờ hững nói: “Bây giờ thứ này nằm trong tay ta”.
Viên Tiểu Đao nhìn ông lão, một lát sau, ả ta cười nói: “Đi thong thả”.
Ông lão dời mắt, tiếp tục đi về phía xa.
Sau khi ông ta đi, một người đàn ông mặc áo choàng trắng xuất hiện sau lưng Viên Tiểu Đao.
Người đàn ông đầu đội nón rộng vành, bên hông đeo một thanh trường kiếm.
Người đàn ông áo choàng trắng nói: “Chúng ta có tới hai người, hoàn toàn có thể khống chế ông ta!”
Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Không cần thiết!”
Người đàn ông áo bào trắng nhíu mày: “Vì sao?”
Viên Tiểu Đao khẽ nói: “Vì có vấn đề!”
Người đàn ông áo bào trắng trầm giọng: “Cô còn đang lo lắng về Diệp Huyên kia à?”
Viên Tiểu Đao gật đầu: “Người này không phải kẻ tốt lành gì, hắn chủ động giao thứ này ra, chuyện này chắc chắn có vấn đề. Nếu bây giờ chúng ta có được cái tháp thì sẽ có vô số kẻ thù.”
Người đàn ông hỏi: “Nhưng cứ thế từ bỏ sao?”
Viên Tiểu Đao quay đầu nhìn ông ta: “Nói nhảm nhiều thế làm gì?”
Nói xong, ả ta xoay người biến mất.
Người đàn ông im lặng một lúc rồi cũng biến mất theo.
…
Bắc Cảnh.
Lúc này Diệp Huyên nghiên cứu quyển Kiếm Kinh kia.
Không thể không nói, quyển Kiếm Kinh này khiến hắn rất khiếp sợ!
Thứ khiến hắn khiếp sợ nhất trong Kiếm Kinh này là nó có sự hiểu biết của vô số kiếm tu với kiếm đạo.
Cực kỳ cực kỳ tỉ mỉ!
Diệp Huyên càng xem càng si mê!
Muốn nhắm mắt làm liều chắc chắn là không được, thứ hắn cần nhất bây giờ chính là học tập, học tập kiếm đạo của người khác, chỉ có thế, hắn mới có thể phát triển hơn!
Nếu thành tựu kiếm đạo lại nâng cao, hắn sẽ có thêm tự tin đối phó với Viên Tiểu Đao!
…
Bên trên Chân Cảnh chính là Minh.