Tiếc rằng mối quan hệ giữa hai bên hiện giờ lại là ngươi chết ta sống.
Viên Tiểu Đao thu luồng suy nghĩ lại, lia mắt nhìn Diệp Huyên: “Vậy ta đây chờ mong buổi đấu giá của ngươi”.
Ả nói xong thì rời đi.
A Liên đứng bên Diệp Huyên lên tiếng: “Thật sự muốn từ bỏ sao?"
Hắn nhếch môi: “Tiền bối có thể một mình chống lại bọn họ không? Nếu có thì chúng ta quyết chiến đến cùng, không thể thỏa hiệp”.
"Không”, A Liên cười cười.
Diệp Huyên cũng lắc đầu: “Vậy nên ta mới không thể không từ bỏ, đúng chứ?"
A Liên nhìn hắn: “Ta biết kẻ tinh ranh như ngươi còn chưa tung hết nước đi, nhưng những người kia cũng không phải hạng ngu ngốc, đừng đùa với lửa, hiểu chưa?"
"Ta hiểu rồi”.
"Hiểu là tốt”.
A Liên khẽ gật gù, đoạn nhìn bốn phía, nói: “Ta không nán lại được lâu, phải rời đi ngay sau khi chuyện này kết thúc, còn lại tất cả dựa vào chính ngươi”.
Diệp Huyên: “Tiền bối phải đi đâu?"
"Một nơi khá xa”.
Nàng ta cười rồi dõi mắt nhìn xung quanh: “Màn biểu diễn lần này, hy vọng ngươi sẽ không làm hỏng”.
Diệp Huyên gật đầu.
Nếu diễn hỏng thì đối mặt với hắn sẽ không chỉ là một, mà là vô số kẻ địch.
Một chốc sau, hắn xoay người rời đi.
Không lâu sau đó, một tin tức được lan truyền đi khắp bốn phương: Diệp Huyên chuẩn bị đấu giá món bảo vật Ngũ Duy!
Tin tức vừa xuất hiện, không chỉ toàn bộ đại thế giới Huyền Hoàng rơi vào khiếp sợ sâu sắc mà những tinh vực xa xôi cũng trợn tròn mắt.
Đó là bảo vật Ngũ Duy, vậy mà Diệp Huyên lại muốn đấu giá nó ư?
Ở Tàng Phong Thành trong một tinh vực xa xôi nọ, Mộ Tiểu Thương ngồi trong điện, khóe môi khẽ nhếch: “Người này thú vị đấy”.
Nàng ta đi đến cửa điện, nhìn về phương hướng đại thế giới Huyền Hoàng, khẽ khàng nói: “Truyền lệnh xuống, đến đại thế giới Huyền Hoàng”.
Bỗng nhiên, một giọng nói vọng đến từ bên người nàng ta: “Tiểu thư muốn tham dự ư?"
Mộ Tiểu Thương cười: “Làm sao có thể bỏ qua hội đấu giá này được chứ? Đi thôi”.
Vừa dứt lời, nàng ta đã biến mất.