2594: “Ta Thật Sự Muốn Bỏ Cái Tháp Này Mà”
Ánh mắt ả Thần chuyển sang Diệp Huyên: “Sao ngươi có nhiều chỗ dựa thế?"Diệp Huyên: “...”A Liên không khỏi bật cười: “Ta cũng cảm thấy vậy.
Thật ra thì ngươi chỉ mới nhìn thấy một vài chỗ dựa của hắn thôi, vẫn còn một vài người khác ngươi chưa từng gặp qua”.Đôi mày Viên Tiểu Đao nhướng lên: “Thật sao?"Diệp Huyên vội vã la lên: “Ta có nhiều chỗ dựa lắm hả tiền bối? Bọn họ ở đâu vậy? Nói bọn họ ra đây đi!"A Liên liếc nhìn hắn, nhoẻn cười: “Ta gạt ngươi thôi”.Diệp Huyên: “...”Thấy Viên Tiểu Đao toan mở miệng, Diệp Huyên lại cười cười chặn trước: “Viên cô nương à, bảo vật Ngũ Duy này quý giá vô cùng, Diệp Huyên ta tự biết phúc phần nông cạn, không xứng sở hữu.
Vì vậy ta quyết định tìm cho nó một chủ nhân thật tốt.
Mấy ngày sau, ta sẽ tổ chức một buổi đấu giá, ai đấu thắng sẽ sở hữu bảo vật, Viên cô nương nhất định phải đến đấy!"Những lời này của hắn khiến A Liên khẽ ngây ra trước khi bật cười.Viên Tiểu Đao lại nhìn hắm chằm chặp: “Ngươi gian xảo lắm!"Diệp Huyên nghiêm mặt: “Viên cô nương sao có thể nói ta như vậy? Ta làm thế hoàn toàn là suy nghĩ cho các ngươi cơ mà! Ngươi xem, mọi người đều cực khổ tu luyện, đánh đánh giết giết, lỡ mà bị thương thì chẳng phải là nguy to sao? Bây giờ chúng ta chỉ cần dùng phương pháp hòa bình để quyết định chốn về của bảo vật Ngũ Duy này, thật là tốt biết bao! Đến lúc đó mọi người có thể ngồi xuống uống miếng trà, ăn miếng bánh, hàn huyên về võ đạo, tâm sự về đời người...”Viên Tiểu Đao buột miệng: “Tâm sự thằng cha mi!"Diệp Huyên ngẩn ra: “Ngươi dám mắng ta!""Ta không mắng ngươi”.Diệp Huyên hạ giọng: “Viên cô nương giữ lại chút phong độ của cường giả đi”.Ả ta nhìn hắn: “Ngươi thật sự cam tâm giao bảo vật này ra?"Hắn nghiêm túc đáp: “Tất nhiên rồi! bảo vật ngần này hẳn nên thuộc về người mạnh hơn mới phải.
Ngươi xem cảnh giới ta thấp thế này, sức mạnh cũng có chút xíu, làm sao có tư cách sở hữu nó cho được? Vậy nên ta quyết định sẽ mang nó đi đấu giá, trao lại cho cường giả chân chính, Viên cô nương nhớ đến tham gia...”"Câm mồm!"Viên Tiểu Đao nhìn Diệp Huyên một hồi, bỗng cười lên: “Diệp Huyên, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể nắm đầu toàn bộ cường giả quay như quay dế sao? Ta nói cho ngươi biết, bây giờ họ chưa xuất hiện chưa chắc là chuyện xấu với ngươi, nhưng một khi họ đã hiện thân rồi thì cục diện lúc ấy không phải thứ ngươi có thể khống chế nữa.
Cũng đừng xem họ là những kẻ ngu si, ngược lại, họ rất rõ tâm tư của ngươi đấy”.Diệp Huyên chỉ cười: “Ta thật sự muốn bỏ cái tháp này mà”.Đôi mắt ả Thần nheo lại nhưng không nói gì.Nếu Diệp Huyên đang chơi chiêu thì hậu quả hắn gặp sẽ vô cùng thảm thiết, bởi vì những người kia thứ nhất không yếu, thứ hai không ngu, bọn họ sẽ không đời nào bị hắn lợi dụng.Nhưng nếu hắn thật sự muốn từ bỏ tòa tháp thì lại là một câu chuyện khác, khi ấy những người kia sẽ không những không xem hắn là kẻ địch mà còn muốn lôi kéo hắn nữa.Một khi không có xung đột về lợi ích, sẽ có vô số người muốn kết giao cùng hắn, trong đó có cả Thần Điện..
Tiếc rằng mối quan hệ giữa hai bên hiện giờ lại là ngươi chết ta sống.
Viên Tiểu Đao thu luồng suy nghĩ lại, lia mắt nhìn Diệp Huyên: “Vậy ta đây chờ mong buổi đấu giá của ngươi”.
Ả nói xong thì rời đi.
A Liên đứng bên Diệp Huyên lên tiếng: “Thật sự muốn từ bỏ sao?"
Hắn nhếch môi: “Tiền bối có thể một mình chống lại bọn họ không? Nếu có thì chúng ta quyết chiến đến cùng, không thể thỏa hiệp”.
"Không”, A Liên cười cười.
Diệp Huyên cũng lắc đầu: “Vậy nên ta mới không thể không từ bỏ, đúng chứ?"
A Liên nhìn hắn: “Ta biết kẻ tinh ranh như ngươi còn chưa tung hết nước đi, nhưng những người kia cũng không phải hạng ngu ngốc, đừng đùa với lửa, hiểu chưa?"
"Ta hiểu rồi”.
"Hiểu là tốt”.
A Liên khẽ gật gù, đoạn nhìn bốn phía, nói: “Ta không nán lại được lâu, phải rời đi ngay sau khi chuyện này kết thúc, còn lại tất cả dựa vào chính ngươi”.
Diệp Huyên: “Tiền bối phải đi đâu?"
"Một nơi khá xa”.
Nàng ta cười rồi dõi mắt nhìn xung quanh: “Màn biểu diễn lần này, hy vọng ngươi sẽ không làm hỏng”.
Diệp Huyên gật đầu.
Nếu diễn hỏng thì đối mặt với hắn sẽ không chỉ là một, mà là vô số kẻ địch.
Một chốc sau, hắn xoay người rời đi.
Không lâu sau đó, một tin tức được lan truyền đi khắp bốn phương: Diệp Huyên chuẩn bị đấu giá món bảo vật Ngũ Duy!
Tin tức vừa xuất hiện, không chỉ toàn bộ đại thế giới Huyền Hoàng rơi vào khiếp sợ sâu sắc mà những tinh vực xa xôi cũng trợn tròn mắt.
Đó là bảo vật Ngũ Duy, vậy mà Diệp Huyên lại muốn đấu giá nó ư?
Ở Tàng Phong Thành trong một tinh vực xa xôi nọ, Mộ Tiểu Thương ngồi trong điện, khóe môi khẽ nhếch: “Người này thú vị đấy”.
Nàng ta đi đến cửa điện, nhìn về phương hướng đại thế giới Huyền Hoàng, khẽ khàng nói: “Truyền lệnh xuống, đến đại thế giới Huyền Hoàng”.
Bỗng nhiên, một giọng nói vọng đến từ bên người nàng ta: “Tiểu thư muốn tham dự ư?"
Mộ Tiểu Thương cười: “Làm sao có thể bỏ qua hội đấu giá này được chứ? Đi thôi”.
Vừa dứt lời, nàng ta đã biến mất.
2596: Đó Chính Là Tiểu Linh Nhi.
Có lẽ trên đời chỉ có duy nhất một cơ hội quan sát thần vật bực này, vì lẽ đó có nhiều người tuy không ôm ý đồ gì với nó nhưng vẫn muốn đến xem.
Đại thế giới Huyền Hoàng bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Thiên Giang Thành cũng tiếp nhận rất nhiều những vị khách lạ mặt, ban đầu còn có chút xô xát, nhưng từ ngày có những cái thủ cấp được treo lủng lẳng trên tường thành, số người gây rối giảm đi trông thấy.
...
Diệp Huyên lẳng lặng ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi nọ, trước mặt là ba thanh thần kiếm đều đạt đến Đăng Phong Cảnh.
Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu đã phải mất rất nhiều công sức để tìm được chúng, khi chủ nhân trước không có ý muốn bán, cả hai đã phải dùng suối nguồn sinh mệnh đến đổi.
Diệp Huyên không chút do dự, chọn lấy một thanh để bắt đầu hấp thu.
Hắn không sợ sẽ bị tấn công, bởi hiện nay không ai dám làm điều đó cả.
Giết Diệp Huyên hắn có lẽ không khó, nhưng sau đó thì sao? Lấy được bảo vật Ngũ Duy rồi thì thế nào?
Đây mới là câu hỏi hóc búa nhất cho các thế lực.
Đó là chưa kể giết Diệp Huyên cũng không phải chỉ đơn giản như trở bàn tay. Ai dám ra tay trước thì phải liều chết với hắn, những người còn lại chỉ việc rung đùi làm ngư ông đắc lợi.
Vì vậy nên không ai muốn làm người đi đầu.
Còn chuyện sau đó phát triển thế nào thì phải xem Diệp Huyên rồi, bởi vì hắn mới là ngươi đang nắm giữ bảo vật trong tay.
Trên đỉnh núi, Diệp Huyên bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng của thanh kiếm, không những thế còn dung hợp nó lại với suối nguồn sinh mệnh mà hấp thu.
Khí tức của hắn càng lúc càng mạnh lên.
...
Trong một khu vườn nọ, có một cô bé đang vui vẻ chơi đùa.
Đó chính là Tiểu Linh Nhi.
Ban đầu cô bé còn không muốn rời khỏi tháp Giới Ngục, nhưng sau đó phát hiện thế giới bên ngoài cũng vui lắm thay, vì vậy đã chính thức không còn ở trong tháp nữa.
Con người ngày nay không còn đáng sợ như ngày trước, hơn nữa nhờ vào Diệp Huyên, tất cả mọi người ở Thiên Giang Thành đều vô cùng kính trọng Tiểu Linh Nhi.
Cô bé không cần luyện đan hay làm ruộng nữa, mỗi ngày đều lượn lờ đi dạo trong thành đến là vô tư.
Ngoại trừ Tiểu Linh Nhi, tất cả những người khác trong tháp đều dọn ra, kể cả Diệp Huyên.
Lần này, hắn thật sự nghiêm túc.
Càng lúc càng có nhiều người đến Thiên Giang Thành, ai nấy đều mạnh mẽ khó phân.
Các thế lực trong thành cũng đang âm thầm bày binh bố trận, muốn nhân cơn bối rối mà gây hỗn loạn.
Trong điện, Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi vẫn đang tất bật qua lại.