Diệp Huyên vươn tay ra, nhìn kiếm Thiên Tru xuất hiện, mỉm cười nói: “Hay cho một Tả Thần Sứ”.
Hắn nhắm mắt lại, kiếm trong tay run lên kịch liệt.
Nó mang đến cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác với trước kia, nhưng không thể nói rõ ra là thế nào.
Bỗng nhiên, Lý Dịch Đao lên tiếng: “Kiếm này của ngươi..”.
"Cô biết nó?"
Nàng ấy hạ giọng đáp: “Là bội kiếm của tổ sư Kiếm Võ Môn ở đại thế giới Huyền Hoàng năm xưa?"
Diệp Huyên kinh ngạc: “Cô biết tổ sư Kiếm Võ Môn?"
Đối phương gật đầu: “Biết một ít... Năm ấy, thần đao của Lý gia ta đã bị thanh kiếm này phá hủy”.
Thì ra là còn chuyện xa xưa thế à. Diệp Huyên không khỏi có chút xấu hổ.
Hắn nhìn vào thanh kiếm Thiên Tru trong tay, cảm thán quả thật cho đến hiện nay có rất ít bảo vật có thể chống lại nó.
Lý Dịch Đao lại nói: “Thứ này sẽ khiến lãnh thổ của ngươi bị lệ thuộc vào nó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Trước kia đúng là vậy, nhưng bây giờ ta có chừng mực rồi”.
Nàng ấy nhìn hắn: “Đi thôi”.
"Đi cái gì chứ?"
Hắn cười hỏi, nhìn bốn phía một lượt: “Thần Thành này ắt hắn có không ít bảo vật”.
Như nghĩ đến gì đó, hắn cau mày: “Mà không được, chúng ta phải đi”.
Lý Dịch Đao nhìn lại: “Vì sao?"
Nhưng Diệp Huyên chỉ trầm giọng nói "Đi!" rồi lập tức xoay gót.
Đối phương lập tức đi theo, trên đường đi lại hỏi: “Vì sao lại đi?"
"Ông lão Khâu Việt ấy không ngu, những tên Thần kia thì chắc chắn cũng vậy...”
Đôi mắt cô gái nheo lại: “Ý ngươi là chúng có thể sẽ...”
Diệp Huyên gật đầu: “Mau lên! Phải lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này!"
Vào khoảnh khắc đặt chân khỏi thành, cả hai lập tức dừng bước khi nhìn thấy một cô gái đang đi đến từ nơi xa.
Ả ta mặc quần ngắn, tóc tết thành bím dài đến tận gối, bên hông đeo một thanh đoản đao được bọc trong vải, trông có phần đơn sơ.
Trong tay trái ả là một tòa tháp nhỏ, chính là Giới Ngục.
Mà tay phải ả là một cái thủ cấp đang nhỏ máu đầm đìa.
Không phải là thủ cấp Khâu Việt thì là ai?