Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2573-2575




2573: Hắn Chỉ Mới Bắt Đầu Mà Thôi!


"Cực hạn?"Diệp Huyên lại lắc đầu: “Vẫn chưa, ta thấy không gian phát triển của ta còn nhiều lắm”.Nói xong, hắn nhìn xuống thanh kiếm trong tay.


Giờ phút này, hắn mới cảm nhận được mình đã chân chính tìm đến cánh cửa dẫn vào kiếm đạo.Hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi!Sau đó, Diệp Huyên thu kiếm, xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu khôi phục nguyên khí.Trận đánh vừa rồi với yêu thú đã vắt kiệt sức lực của hắn, vì vậy đành phải hấp thu Dị Tinh.Lý Dịch Đao nhìn hắn, không khỏi rơi vào trầm tư.Nàng ấy đã thu hoạch được rất nhiều sau khi quan sát trận đánh giữa Diệp Huyên và yêu thú, đặc biệt là đã nhận ra chỗ thiếu sót của mình, chính là "kiên nhẫn".Hai chữ này thường chính là mấu chốt quyết định thắng bại, vậy mà nàng ấy lại không có nó.Nếu người đối chiến với Diệp Huyên ban nãy là nàng, với cách đánh đó của hắn, người thua trận rất có thể là nàng ấy.Khoảng nửa giờ sau, Diệp Huyên đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Dịch Đao, nói: “Ta bắt đầu đây!"Vào giây phút hắn xoay người nhìn sang yêu thú kia, dị tượng bỗng xảy đến.

Không gian trước mặt hai người bất chợt vỡ tung, một luồng sức mạnh hùng hậu hút cả Diệp Huyên và Lý Dịch Đao vào."To gan!"Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên khắp chân trời.Đối mặt với biến cố bất ngờ này, Diệp Huyên và Lý Dịch Đao hoàn toàn không có sức chống cự khi tu vi của bản thân đã bị phong tỏa.Chỉ trong chớp mắt, cả hai đã biến mắt trong lốc xoáy không gian kia.Gần như cùng lúc, hai người phụ nữ và một ông lão xuất hiện ở nơi họ từng đứng.Đó chính là Thành chủ Tàng Phong Thành, Mộ Tiểu Thương cùng A Liên, còn ông lão chính là cường giả trong gia tộc của Lý Dịch Đao.Sắc mặt lão ta khó coi vô cùng: “Mộ thành chủ không định giải thích sao?"Mộ Tiểu Thương trầm giọng đáp: “Tiền bối Lý Niệm, ta cũng không ngờ sẽ phát sinh loại chuyện này, ”.Suốt bao năm qua, không một kẻ nào dám ra tay với người trong Tàng Phong Thành.

Ngay cả những cường giả từ thời xa xưa nhất cũng phải nể mặt bọn họ, vậy mà hôm nay lại có người dám ngang nhiên phá vỡ quy củ nơi này.A Liên bỗng lên tiếng: “Thần Điện!"Thần Điện ư?Mộ Tiểu Thương nhìn nàng ta: “Là họ ra tay?"A Liên cười: “Trừ họ ra thì không còn ai khác.

Ta chỉ không ngờ rằng họ dám ra tay trắng trợn đến vậy, không chỉ điều động cường giả bậc này mà còn chọn thời điểm rất chuẩn, tiểu tử kia không phản kháng lại được gì cả”.Lý Niệm nhìn nàng ta: “Mục tiêu của chúng là các ngươi!"A Liên gật đầu: “Đúng hơn là tiểu tử kia”.Ông lão hạ giọng: “Vì hắn mà Dịch Đao bị liên lụy!"Vừa dứt lời, một luồng uy áp nặng trình trịch đã lao về phía A Liên, nhưng chưa kịp đến gần nàng ta đã biến mất."Ngươi..”.Lý Niệm kinh ngạc thốt lên, một tia phòng bị len lỏi vào mắt.A Liên không để ý đến lão mà quay sang Mộ Tiểu Thương: “Điều tra tung tích của họ”.Nàng ta nói xong thì rời đi, để lại Mộ Tiểu Thương với sắc mặt âm u đến đáng sợ.Nàng ta đang hối hận vô cùng.


Sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, nàng ta đã để Diệp Huyên rời đi từ lâu rồi, chứ không để Tàng Phong Thành bị cuốn vào vòng xoáy như thế này.Một chốc sau, Mộ Tiểu Thương cũng rời đi..

2574: “Làm Ta Tò Mò Đấy”.


Vào lúc này, trước mắt Diệp Huyên và Lý Dịch Đao là một màu đen dày đặc, trời đất quay cuồng.

Bọn họ đang bị truyền tống đi!

Đồng thời, Diệp Huyên cũng đã cảm nhận được huyền khí của mình, chứng tỏ hắn đã rời khỏi chiến trường kỳ dị kia.



Một khắc sau, khi Diệp Huyên chuẩn bị thôi thúc huyền khí thì một luồng sáng trắng bất chợt xuất hiện, bao phủ lấy hắn.

Không biết qua bao lâu sau, hắn mới mở mắt ra, nhận thấy mình đã khôi phục trạng thái bình thường. Tuy nhiên, lại có một luồng sức mạnh bí ẩn khác khóa cứng hắn lại, thậm chí nó còn mạnh hơn cả loại phong ấn trên chiến trường kia.

Vì vậy hắn chỉ có thể cảm nhận huyền khí chứ không thể sử dụng.

Bên cạnh hắn là Lý Dịch Đao với gương mặt âm trầm.

Hai người họ đang ở trước một căn đại điện, nơi có sáu pho tượng khổng lồ sừng sững trấn giữ phía trước.

Diệp Huyên nhận ra những pho tượng này.


Nơi đây chính là Thần Điện!

Vào lúc đó, một ông lão trong bộ trường bào trắng rộng thùng thình, tay cầm trượng chống màu đen, toát ra mấy phần tiên phong đạo cốt xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Nhìn hắn, lão cười: “Lão phu là Tả Thần Sử - Khâu Việt, đại diện Thần Điện hoan nghênh Diệp Vương quang lâm Thần Thành”.

Thần Thành?

Diệp Huyên nhìn bốn phía một lượt, bật cười nói: “Các người khách khí thế này làm ta thấy lạ lẫm phết”.

Khâu Việt cũng cười: “Diệp Vương là người tài, được tôn trọng là hiển nhiên”.

Diệp Huyên gật đầu, đánh mắt sang Lý Dịch Đao: “Nàng ấy không liên quan đến chuyện giữa ta và các người, để nàng ấy đi được không?"

Ông lão chỉ cười: “Thần Điện ta sẽ không nhằm vào cô gái này, nhưng tạm thời sẽ không để cho nàng rời đi. Bởi lẽ cô gái váy tím bên cạnh nàng quá mạnh, chúng ta không muốn để lộ tung tích cho cô ta biết”.

Diệp Huyên lại gật đầu, nhìn sang Lý Dịch Đao với một nụ cười áy náy: “Xin lỗi, ta khiến cô bị liên lụy rồi”.

Nàng ấy không đáp lời.


Hắn lại quay sang Khâu Việt: “Ông có chắc sẽ không thừa cơ giết ta ngay luôn chứ?"

"Giết làm gì? Chúng ta càng muốn kết bạn cùng Diệp Vương cơ!"

"Bạn?"

Diệp Huyên cười phá ra: “Làm ta tò mò đấy”.

Khâu Việt: “Diệp Vương, mời”.

Diệp Huyên cũng không hề do dự mà theo lão đi vào đại điện với Lý Dịch Đao nối gót.

Sau khi bước vào, Khâu Việt đi đến trước một trong những pho tượng bên trong điện, khẽ khom mình: “Mời...”

Diệp Huyên bỗng ngắt lời lão: “Trò chuyện chút chứ?"

Lão ta quay lại nhìn hắn: “Diệp Vương muốn trò chuyện gì?"

Diệp Huyên chỉ cười: “Ông đã điều tra về ta, đúng chứ?"


2575: “Cả Đời Làm Nô!"


Khâu Việt gật đầu: “Ta xem như biết hầu như tất cả các chuyện về Diệp Vương”.

Diệp Huyên mỉm cười: “Vậy ông hẳn cũng biết ta sở hữu một loại kiếm kỹ mạnh vô cùng?"

"Nhất Kiếm Vô Lượng, tuyệt học chí cao đến từ Ngũ Duy. Đáng tiếc hiện nay Diệp Vương không thể thi triển, bằng không lấy thực lực của ngươi, e rằng lão phu đã không thể đưa đến đây một cách dễ dàng như vậy”.



Diệp Huyên nhìn xoáy vào lão: “Ngoài ra, tòa tháp này còn có thể khiến người đột phá giới hạn bản thân, đạt đến Mệnh Cảnh trong truyền thuyết”.

Đôi mắt Khâu Việt nheo lại, Diệp Huyên tiếp lời: “Không chỉ thế, nó còn có thể tiến vào Ngũ Duy, đi đến một thế giới vũ trụ hoàn toàn mới”.

Ông lão bật cười: “Ngươi đang muốn dụ dỗ lão phu đấy sao?"

Diệp Huyên cũng cười: “Ta chỉ muốn cho ông biết bảo vật này có rất nhiều chỗ lợi hại. Ông xem, ta vào những năm trước khi mười tám tuổi chỉ là một kẻ tầm thường, nhưng nhìn lại bây giờ có phải như đã gian lận không?"

Khâu Việt chỉ nhìn hắn, không nói gì.

Thế là Diệp Huyên vung tay, gọi tháp Giới Ngục ra lơ lửng trước mặt lão, cười nói: “Nó đang ở ngay trước mặt ông. Chỉ cần ông muốn, nó sẽ là của ông”.

Khâu Việt chỉ nhìn tòa tháp, nói: “Ngươi đang dụ dỗ lão phu”.

"Cả đời này sẽ không có mấy cơ hội như vậy. Nếu không bắt lấy, chẳng biết phải đợi khi nào mới đến lần sau”.

Khâu Việt chỉ cười: “Ngươi nói không sai, cả đời này chẳng có mấy cơ hội như vậy. Nhưng có những cơ duyên có thể bắt lấy, có cái lại không thể, bởi vì sẽ đưa đến họa sát thân”.

Nói xong, lão lại quay về phía pho tượng kia, để lại Diệp Huyên im lặng.

Đúng lúc ấy, Lý Dịch Đao thốt lên: “Cả đời làm nô!"


Động tác của Khâu Việt sững lại.

Sau một hồi im lặng, lão xoay người nhìn nàng ta, cười nói: “Lời của tiểu cô nương thật là khiến người đau xót”.

Thấy Lý Dịch Đao không đáp, lão cũng không huyên thuyên nữa mà vươn tay ra cầm lấy tháp Giới Ngục. Tòa tháp khẽ run lên vì giãy giụa, nhưng bị sức mạnh của lão ta đè lại.

Lão nhìn sang Diệp Huyên: “Ngươi cứ thế giao tòa tháp ra, không sợ ta sẽ giết ngươi ư?"

Nào ngờ hắn chỉ cười: “Không”.

"Vì sao?"

"Vì tiền bối là người thông minh. Ông biết ta và Thần Điện không vừa mắt nhau, một khi cầm tháp này đi cũng sẽ trở thành kẻ địch của nó. Mà kẻ địch của kẻ địch thì là bạn, không phải sao?"

Khâu Việt cười ha hả: “Hay cho Diệp Vương! Nhưng ngươi cam tâm giao nó ra vậy sao?"

Diệp Huyên mỉm cười: “Ta là kiếm tu, từ nay về sau chỉ cần có kiếm là được”.

Lão nhìn hắn chằm chặp: “Kiếm ý Chân Cảnh, chúc mừng!"

Hắn chỉ cười cười.

Đoạn, Khâu Việt quay lại nhìn pho tượng sau lưng, hít vào một hơi thật sau: “Há có thể làm nô cả đời?!"

Nói xong, lão biến thành một tia chớp đen, biến mất ở cuối chân trời.

Đó cũng là lúc Diệp Huyên và Lý Dịch Đao khôi phục lại trạng thái bình thường.