2484: “tiền Bối Ra Tay Với Nàng Sao”
Cùng nhau đối mặt!Lúc này, bọn họ cũng không muốn vứt bỏ Diệp Huyên một mình, vì chuyện này hoàn toàn không có khả năng!Tầm quan trọng của bọn họ trong lòng Thần Điện quá thấp!Diệp Huyên im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Nếu đã thế thì chúng ta cùng nhau xem vị Thần trong truyền thuyết này mạnh đến mức nào đi!”Mọi người gật đầu, lúc này, bọn họ cũng đã nghĩ thoáng hơn, vì cuối cùng cũng sẽ phải đối mặt.
Diệp Huyên nhìn về phía A Tội ở cách đó không xa: “Tiền bối là?”Hắn vẫn khá tò mò với người tên A Tội này!A Tội đột nhiên xuất hiện này chẳng những có thực lực mạnh mẽ mà còn giúp hắn nữa!A Tội nhìn Diệp Huyên: “A Tội!”Diệp Huyên hỏi: “Vì sao tiền bối lại giúp ta?”Đây là điều khiến hắn tò mò nhất!A Tội im lặng một lát rồi nói: “Muốn dẫn cậu đi cứu một người”.
Diệp Huyên hỏi: “Ai?”A Tội đáp: “Xin lỗi, không thể tiết lộ lai lịch của người đó”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, thực lực của ông mạnh như vậy mà còn không cứu được, ta…”A Tội ngắt lời hắn: “Cậu có thể”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”A Tội hơi do dự, sau đó nói: “Cô gái váy trắng kia bảo ta đến tìm cậu, chỉ cậu mới có thể lấy ra kiếm khí của nàng”.
Cô gái váy trắng!Diệp Huyên ngạc nhiên, sau đó vội hỏi: “Tiền bối gặp nàng rồi sao?”A Tội gật đầu.
Diệp Huyên lại hỏi: “Tiền bối ra tay với nàng sao?”A Tội vội vàng lắc đầu: “Chưa từng ra tay… Đánh… Đánh không lại…”Diệp Huyên: “…”Lúc này, người đàn ông kim quang cách đó không xa đột nhiên nói: “Các hạ hơi khiêm tốn rồi!”A Tội nhìn về phía người đàn ông kim quang, người đàn ông kim quang hờ hững nói: “Một cao thủ của Thần Điện ta từng giao thủ với nàng ta”.
A Tội gật đầu: “Ta cũng có mặt.
”Người đàn ông kim quang nói: “Cao thủ Thần Điện kia truyền âm bảo chúng ta đừng sơ ý, nói cách khác là nàng ta rất mạnh, nhưng chắc chắn không mạnh đến mức khiến các hạ phải sợ”.
A Tội ngây người, sau đó hỏi: “Kẻ đó truyền âm nói thế với các ngươi ư?”Người đàn ông kim quang gật đầu.
A Tội nhíu mày: “Kẻ đó có thù oán với Thần Điện của ngươi à?”Người đàn ông kim quang híp mắt lại: “Có ý gì?”A Tội trầm giọng nói: “Nếu không phải có thù oán với Thần Điện của ngươi, vậy vì sao lại hại các ngươi như thế? Không đúng lắm…”Đừng sơ ý?.
Vừa nghĩ tới cô gái váy trắng, A Tội chỉ cảm thấy tim mình run rẩy.
Người đàn ông kim quang nhìn chằm chằm A Tội: “Rốt cuộc nàng ta mạnh đến mức nào?”
A Tội lắc đầu: “Không biết!”
Rốt cuộc cô gái váy trắng mạnh đến mức nào?
Ông ta hoàn toàn không biết!
Vì lúc gi3t chết cao thủ Thần Điện, người phụ nữ kia chỉ dùng một kiếm, lúc giết người đàn ông trong quan tài cũng thế…
Thế thì sao có thể biết thực lực của nàng được?
Đều giải quyết mọi chuyện trong một kiếm cả!
Người đàn ông kim quang nhìn A Tội: “Bây giờ nếu các hạ rời đi thì vẫn còn kịp”.
A Tội hơi do dự, sau đó nhìn Diệp Huyên đang dưỡng thương ở cách đó không xa: “Hắn phải đi cùng ta!”
Vẻ mặt người đàn ông kim quang không chút cảm xúc: “Vậy các hạ đợi chôn theo hắn đi!”
Dứt lời, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc này, cỗ uy áp kia càng ngày càng mạnh, rõ ràng là đã đến gần lắm rồi.
A Tội ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối đi đi!”
A Tội nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười: “Chuyện này không liên quan đến tiền bối, ta không muốn làm liên lụy tiền bối”.
A Tội trầm giọng nói: “Cậu có đi với ta không?”
Diệp Huyên cười: “Ta không đi được! Cũng không thể đi!”
Chỉ cần hắn đi, những cao thủ Bắc Cảnh phía sau hắn đều sẽ chết!
A Tội im lặng một lát rồi nói: “Ta giúp cậu một chút! Lát nữa nếu thật sự không địch nổi thì ta hẳn đi, được chứ?”
Không phải ông ta muốn nịnh bợ cô gái váy trắng, chỉ là giữa Thần Điện và Diệp Huyên, ông ta xem trọng Diệp Huyên hơn, vì thế ông ta muốn trồng xuống một cái “nhân”, về phần tương lai sẽ kết ra “quả” gì, ông ta cũng không nghĩ nhiều.
Thế gian đại đạo, quỷ thần khó lường.
Đặc biệt là nhân quả!
Có lẽ chỉ một hành động lơ đãng của ngươi cũng sẽ thay đổi toàn bộ bản thân trong tương lai.
Trước đây cũng vì ông ta trồng xuống “ác” nhân, nên mới trở nên như bây giờ.
Nghe thấy lời của A Tội, Diệp Huyên chắp tay với ông ta: “Đa tạ”.
Đương nhiên hắn thấy cảm kích vì quyết định của A Tội, người ta không nợ hắn cái gì, nhưng lại đồng ý ở lại giúp hắn…
Ân tình này, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng.
Chỉ là có thể trả hay không thì phải xem sau hôm nay có còn sống hay không.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, tháp Giới Ngục xuất hiện, tháp Giới Ngục hơi run lên, như đang muốn nói điều gì đó.
Diệp Huyên biết tháp Giới Ngục đang biểu đạt cái gì, nó bảo hắn chạy mau!
Chạy?
2486: “Giản Tự Tại Ta Không Quen Quỳ!”
Trừ khi chạy đến Ngũ Duy, nếu không thì chẳng có chút ý nghĩ nào cả!
Diệp Huyên nhìn Liên Thiển, hắn đưa tháp Giới Ngục tới trước mặt nàng ta: “Liên Thiển cô nương, cái này cho người”.
Liên Thiển nhìn Diệp Huyên: “Có ý gì?”
Diệp Huyên cười: “Linh trí của tháp này vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, bây giờ nó chẳng khác nào một đứa bé, cũng là thời điểm tốt nhất để khống chế nó, cho nên, người, Viêm Già và A Việt có thể chân chính khống chế nó vào lúc này, đúng không?”
Liên Thiển gật đầu: “Ngươi là muốn cho ta tháp này, để ta dẫn muội muội và bạn bè của ngươi đi à?”
Diệp Huyên lắc đầu, hắn nhìn mấy cao thủ của Hiên Viên tộc, nhẹ giọng nói: “Nếu cứu muội muội ta và những người bạn kia, vậy những người kề vai chiến đấu với ta thì sao đây?”
Nói xong, hắn nhìn về phía Liên Thiển: “Ý ta là, ta không muốn liên lụy người, Viêm Già, còn có Đế Khuyển và Tiểu Linh Nhi trong tháp nữa”.
Liên Thiển im lặng một lát, sau đó lắc đầu: “Mục tiêu của tất cả mọi người đều là tháp này, ngươi cho ta, dù ta có thể thoát khỏi Thần Điện, cũng không thể thoát khỏi một số người…”
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, lúc này, chấn trời phía xa đột nhiên rung lên.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, không gian trên không trung bắt đầu nứt dần, một tia kim quang b ắn ra, chẳng mấy chốc, một người đàn ông áo trắng xuất hiện từ trong kim quang, người đàn ông áo trắng không khác nhân loại là mấy, hắn ta mặc đồ màu trắng, mày kiếm mắt sáng, vẻ ngoài trông rất nho nhã phong lưu.
Hắn ta cứ thế đi ra từ trong kim quang, khi hắn ta xuất hiện ở tinh không này, không gian xung quanh chợt trở nên hư ảo!
Thần!
Tất cả mọi người nhìn về phía người đàn ông áo trắng, đây là Thần sao?
Lúc này, Giản Tự Tại nhìn người đàn ông áo trắng: “Ngươi không phải Thần, ngươi là người!”
Người đàn ông nhìn Giản Tự Tại, cười nói: “Ta là đầy tớ của Thần”.
Đầy tớ?
Giản Tự Tại nhìn hắn: “Làm người không làm, lại đi làm đầy tớ cho người ta?”
Người đàn ông cười khẽ: “Thần có thể giúp ta mạnh hơn”.
Giản Tự Tại châm chọc: “Cho nên ngươi cứ thế quỳ à?”
Người đàn ông áo trắng cười: “Quỳ có gì không tốt? Quỳ có thể sống, quỳ có thể trở nên mạnh hơn, quỳ có thể khiến ta đi được xa hơn trên con đường đại đạo!”
Nói xong, hắn cười khẽ: “Hơn nữa, quỳ và đứng vốn chẳng khác gì nhau, Giản cô nương, cô suy nghĩ cố chấp quá rồi!”
Giản Tự Tại đột nhiên bật cười: “Có thể nói hành động quỳ trở nên trong sạch thoát tục như vậy… Không thể không nói, ta rất khâm phục ngươi. Da mặt của ngươi còn dày hơn Diệp Huyên bên dưới nữa, không đúng, hắn còn thua xa ngươi!”
Diệp Huyên đen mặt, mình nằm không cũng trúng đạn à!
Người đàn ông nhìn Giản Tự Tại: “Thần nói, nếu ngươi muốn làm đầy tớ của ngài, ngài sẽ không quan tâm chuyện cũ, dẫn ngươi đến vùng cực lạc”.