2455: “đang Luyện Đan”
Thần?Đó chính là tồn tại thuộc loại trong truyền thuyết.
Từng là thuộc loại truyền thuyết, nhưng bây giờ đã hiện thân!…Bắc Cảnh, trong tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, giờ phút này hắn đang điên cuồng hấp thu tinh thạch.
Trị thương!Trong trận chiến trước với nam tử cầm rìu dài trên tinh không, ban đầu hắn không hề bị thương, nhưng sau khi chiến đấu, hắn suýt chút nữa đã tàn phế!Khoảng chừng một canh giờ sau, thân thể và trạng thái của Diệp Huyên đã trở lại bình thường.
Sở dĩ nhanh như vậy vì ngoài cắn nuốt tinh thạch ra, hắn còn có linh quả và một chút đan dược trị thương của Tiểu Linh Nhi.
Bây giờ Tiểu Linh Nhi đã không còn trồng nhiều loại linh quả nữa, bởi vì cô bé có thú vui mới, đó chính là luyện đan.
Mỗi ngày đều điên cuồng chơi đùa với đan dược.
Sau khi thương thế đã bình phục, Diệp Huyên vung tay phải lên, bốn thanh kiếm lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Kiếm của cô gái váy trắng, kiếm của Tiểu Thất, kiếm Thiên Tru, còn có một thanh kiếm đen.
Có điều sau khi bốn thanh kiếm này xuất hiện, chúng đều cách xa kiếm của cô gái váy trắng một chút, địch ý vô cùng rõ ràng.
Nhìn bốn thanh kiếm này Diệp Huyên có chút đau đầu.
Bốn thanh kiếm này không hề phối hợp với hắn.
Diệp Huyên nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Mọi người hợp tác một chút đi?”Bốn thanh kiếm không hề phản ứng!Giống như nghĩ ra điều gì, Diệp Huyên đi lên lầu hai.
Bên trong lầu hai, Tiểu Linh Nhi đang chơi đùa với lò luyện đan của cô bé.
Diệp Huyên nhìn về phía lò luyện đan, bên trong lò luyện đan vang lên tiếng phù phù phù.
Diệp Huyên đi đến bên cạnh Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyên, khuôn mặt cô bé bẩn thỉu lấm lem, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt to sáng ngời.
Diệp Huyên lau nhẹ mặt giúp Tiểu Linh Nhi, sau đó cười nói: “Đang luyện đan?”Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Luyện đan”.
Nói xong cô bé tiếp tục bận rộn với lò luyện đan của mình.
Diệp Huyên đang định nói chuyện thì đúng lúc này, lò luyện đan kia đột nhiên rung động, tỏa ra một luồng khí nóng rực, đồng thời mang theo một hương thơm thoang thoảng.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tiểu Linh Nhi lập tức sáng ngời, cô bé dùng sức vỗ mạnh vào nắp lò luyện đan.
Rất nhanh, một viên đan dược to bằng ngón tay cái nhẹ nhàng rơi ra.
Nhìn thấy viên đan dược này, vẻ mặt Diệp Huyên có chút cổ quái.
Viên đan dược đen thui giống như là viên bi đất, thật chẳng giống với đan dược trong tưởng tượng của hắn chút nào.
.
Diệp Huyên nhìn viên đan dược đen thùi lùi, trong lòng vô cùng khó xử.
Nếu không ăn, nhóc con Tiểu Linh Nhi này nhất định sẽ thương tâm, nhưng nếu hắn ăn sợ là sẽ xảy ra tai nạn chết người.
Tiểu Linh Nhi vẫn đang nhìn Diệp Huyên, ánh mắt đầy vẻ phấn khích và mong đợi.
Đây chính là viên đan dược đầu tiên cô bé luyện thành công.
Nhìn thấy bộ dạng kỳ vọng của Tiểu Linh Nhi, Diệp Huyên mỉm cười, hắn cầm lấy viên đan dược bỏ vào miệng ăn. Với thân thể hiện giờ của hắn, cho dù độc dược cũng không làm gì được.
Đan dược vừa đi vào cơ thể, Diệp Huyên lập tức nhíu mày, một luồng năng lượng kỳ lạ đang tuôn trào khắp cơ thể hắn.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Đây là đan dược gì vậy?”
Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt: “Không biết”.
Diệp Huyên: “…”
Đúng lúc này, sắc mặt Diệp Huyên khẽ biến, bởi vì hắn phát hiện trong cơ thể mình như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Nguyên nhân là do đan dược kia!
Phù!
Một ngọn lửa đột nhiên bùng lên từ người Diệp Huyên, bản thân Diệp Huyên cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt, sau đó nói: “Oa, bốc hỏa kìa!”
Diệp Huyên vội vàng cảm nhận thân thể. Lúc này, toàn thân hắn bị một ngọn lửa bao vây, nó đang điên cuồng thiêu đốt cơ thể hắn. Có điều không sao, thân thể hắn vẫn đủ cường đại. Thế nhưng máu toàn thân hắn đang sôi trào.
Đây là đan dược quái quỷ gì vậy?
Diệp Huyên ngây người.
Lúc này, Viêm Già xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta liếc nhìn ngọn lửa quanh thân Diệp Huyên, sau đó nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Đây là đan dược gì?”
Tiểu Linh Nhi vội vàng lấy đan kinh ra, sau đó cô bé mở đến một trang, chỉ vào một chỗ và nói: “Cái này…”
Viêm Già nhìn đến chỗ ngón tay Tiểu Linh Nhi chỉ, nàng ta lập tức cau mày lại: “Đan Hỏa Linh…”
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Đan dược này không có vấn đề gì, tên của nó là đan Hỏa Linh, sau khi luyện đan thành công sẽ có đan hỏa. Lửa này có thể đốt cháy tạp chất trong cơ thể của ngươi, làm cho cơ thể của ngươi trở nên tinh khiết hơn. Tuy nhiên, hình như viên đan dược này của cô bé có gì đó không đúng”.
Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Vấn đề gì?”
Tiểu Linh Nhi cũng vội vàng nhìn về phía Viêm Già, nàng ta trầm giọng nói: “Dường như cô bé đã dùng sai một số tài liệu, cho nên bây giờ viên đan dược này có thêm một vài tác dụng”.
Diệp Huyên hòi: “Tác dụng gì?”
Viêm Già liếc nhìn Diệp Huyên: “Chính là k1ch thích d*c vọng”.
Kích d*c!
Biểu cảm của Diệp Huyên lại cứng đờ, chẳng trách hắn cảm thấy mình có chút bị k1ch thích!
Lúc này, đột nhiên Tiểu Linh Nhi lên tiếng hỏi: “Cái gì là k1ch thích d*c vọng?”
Diệp Huyên lắc lắc đầu, sau đó cố gắng ngăn chặn sự kích động nguyên thủy kia, hắn nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Nhóc con, giúp ta làm một chuyện!”
Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Được!”
2457: “Cái Này Dùng Kiểu Gì?”
Diệp Huyên vung tay phải lên, bốn thanh kiếm xuất hiện trước mặt Tiểu Linh Nhi.
Diệp Huyên nói: “Ngươi có thể kêu bốn thanh kiếm chúng nó hợp nhất với nhau được hay không?”
Tiểu Linh Nhi nhìn bốn thanh kiếm trước mặt Diệp Huyên, cô bé ôm lấy bốn thanh kiếm, sau đó bắt đầu dung hợp chúng nó. Thế nhưng kiếm Thiên Tru, kiếm của Tiểu Thất còn có thanh kiếm đen kia vừa mới tới gần kiếm của cô gái váy trắng là đã tự động tách ra.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tiểu Linh Nhi sững sờ.
Sắc mặt Diệp Huyên sa sầm.
Bốn thanh kiếm này vẫn không chịu phối hợp!
Lúc này, đột nhiên Tiểu Linh Nhi lại cầm lấy bốn thanh kiếm, cô bé bắt đầu dung hợp. Nhưng lần này, kiếm Thiên Tru, kiếm của Tiểu Thất còn có thanh kiếm đen kia trực tiếp vùng ra khỏi tay cô bé…
Về phần kiếm của cô gái váy trắng vẫn vô cùng bình tĩnh không có phản ứng gì.
Tiểu Linh Nhi vẫn muốn thử nữa thì đột nhiên Diệp Huyên lên tiếng: “Thôi bỏ đi đã”.
Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Hôm nào lại thử, ngươi tiếp tục đi luyện đan đi”.
Luyện đan!
Nghe vậy, Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu, xoay người chạy đến trước lò luyện đan tiếp tục bận rộn công việc.
Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười, hắn nhìn mấy thanh kiếm trước mặt ,khẽ thở dài. Hắn thật không ngờ, vất vả bao nhiêu mới tập hợp được đủ bốn thanh kiếm, thế nhưng lại không có cách nào dung hợp được chúng.
Nhưng điều mà hắn không thể hiểu được là tại sao bốn thanh kiếm này lại thù địch với nhau?
Chẳng lẽ chủ nhân của chúng có ân oán gì với nhau?
Diệp Huyên lắc đầu, không suy nghĩ mấy thứ này nữa. Hắn thu hồi bốn thanh kiếm lại sau đó trở về lầu một.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, hắn lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ màu vàng, chính là chiếc nhẫn chứa đồ mà Nhân Vương đã đưa cho hắn trước đó.
Trước đây nguyên nhân do Thần Điện, hắn suýt chút nữa đã quên chiếc nhẫn chứa đồ này.
Nhân Vương nói trong chiếc nhẫn chứa đồ này có thứ gì đó phù hợp với hắn, điều này khiến hắn có chút tò mò, lẽ nào là kiếm?
Thần thức của Diệp Huyên tiến vào bên trong nhẫn chứa đồ. Trong đó chỉ có duy nhất một vật – hồ lô vàng.
Hồ lô?
Diệp Huyên ngẩn người, sau đó cầm hồ lô vàng ra ngoài. Hồ lô này cũng chỉ to cỡ hồ lô bình thường, chẳng qua nó mang màu vàng, hơn nữa ở dưới đáy còn tồn tại một loại trận pháp gì đó.
“Đây là cái gì?”
Trong lòng Diệp Huyên tràn ngập tò mò, hắn cẩn thận quan sát đánh giá hồ lô vàng một chút nhưng vẫn chưa phát hiện có chỗ nào đặc biệt.
Cuối cùng hắn mở hồ lô vàng ra, bên trong hồ lô có một màn sương mù màu trắng, ngoại trừ đó ra thì không có gì khác!
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Cái này dùng kiểu gì?”
Đúng lúc này, Viêm Già xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta liếc nhìn Diệp Huyên: “Hồ lô này của ngươi không đơn giản”.