Có thể thấy được một bóng dáng mơ hồ của một cô gái.
Diệp Huyên nhìn chằm chằm cô gái kia, hình ảnh càng ngày càng rõ nét.
Đúng lúc này, ngọn lửa kia bùng lên kịch liệt, sau đó trực tiếp nổ tung, vô số tia lửa bắn ra ngoài.
Mọi người trong điện đều sửng sốt.
Diệp Huyên nhìn về phía Huyền Hoàng chủ: “Chuyện gì vậy?”
Huyền Hoàng chủ nhìn về phía bốn người mặc áo đen.
Một người áo đen trong số đó trầm giọng nói: “Bệ hạ, chúng ta không thể thăm dò khu vực đó”.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Huyền Hoàng chủ cau mày: “Vậy là ý gì?”
Người mặc áo đen nói: “Có lẽ người đó đang ở một khu vực đặc biệt, mà ta không có khả năng thăm dò vào khu vực đó”.
Huyền Hoàng chủ nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi có biết nàng ấy ở khu vực nào không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết”.
Huyền Hoàng chủ im lặng một lát, sau đó nhìn về phía người áo đen: “Có cách nào khác không?”
Người mặc áo đen lắc đầu: “Vùng tinh vực đó cách chúng ta quá xa, hơn nữa vị trí đặc biệt, chúng ta không thăm dò được”.
Không thăm dò được!
Diệp Huyên trầm mặc.
Huyền Hoàng chủ im lặng một lát sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Vậy ngươi còn biện pháp nào không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không có!”
Huyền Hoàng chủ khẽ phất phất tay: “Lui xuống đi”.
Bốn người mặc áo đen và lão Dương yên lặng lui ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại Diệp Huyên và Huyền Hoàng chủ.
Huyền Hoàng chủ nhìn Diệp Huyên: “Tiếp theo tính toán thế nào đây?”
Diệp Huyên hỏi: “Tại sao lúc này Thần Điện lại không ra tay?”
Huyền Hoàng chủ nói: “Theo suy đoán của ta, hẳn là đang kiêng dè”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Kiêng dè?”
Huyền Hoàng chủ gật đầu: “Kiêng dè người, cũng kiêng dè Đạo Môn kia”.
Diệp Huyên hỏi: “Bọn họ là hai thế lực đối nghịch nhau sao?”
Huyền Hoàng chủ gật đầu: “Chắc vậy, ta cũng không dám khẳng định”.
Nói xong, bà ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đã từng tiếp xúc qua với Đạo Môn, thấy thế nào?”
Diệp Huyên nói: “Rất thần bí, mà bọn họ giống như đang né tránh điều gì”.