Lúc này, ông lão lưng còng bên dưới khẽ hành lễ với người đàn ông trung niên: “Con cháu bái kiến tiên tổ!”
Người đàn ông trung niên nhìn ông lão lưng còng bên dưới, khẽ nói: “Có lẽ nhà Hiên Viên ta đã gặp phải người không thể chống lại!”
Ông lão lưng còng lại cung kính thi lễ: “Con cháu vô năng!”
Người đàn ông trung niên nhìn Nhị Nha ở gần đó, Nhị Nha mút kẹo hồ lô, rất bình tĩnh.
Cả đời này, cô bé chỉ sợ hai người!
Không đúng, nên nói là hai người rưỡi!
Ngoài ra, cô bé còn sợ ai nữa?
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Sợ ai?
Người đàn ông trung niên nhìn Nhị Nha, nhẹ giọng nói: “Có phải chúng ta đã từng gặp không?”
Từng gặp?
Nhị Nha nhìn người đàn ông trung niên, lắc đầu: “Không có!”
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Ngươi có quen một kiếm tu mặc thanh sam không?”
Nhị Nha gật đầu: “Đó là Dương ca của ta!”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên có vẻ xúc động: “Ngươi là gì của hắn?”
Nhị Nha lạnh giọng nói: “Không phải đã nói rồi sao? Là Dương ca của ta! Ta đi cùng với hắn!”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên dần dần ôn hoà: “Bây giờ hắn ở nơi nào?”
Nhị Nha khẽ nhún vai: “Không biết! Nhưng có lẽ là cách nơi này rất rất xa!”
Nói rồi cô bé nhìn người đàn ông trung niên: “Đánh nhau sao? Ngươi thì có lẽ còn coi như đánh được!?”
Người đàn ông trung niên trầm mặc!
Mà ở phía xa, sắc mặt ông lão lưng còng lại u ám, ông ta cảm thấy mọi chuyện có chút không ổn!
Lúc này, đột nhiên người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, ông ta nhìn Diệp Huyên, sau đó ánh mắt chợt loé chút kinh ngạc: “Huyết mạch này của ngươi…”
Nói rồi, đột nhiên ông ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông ta nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi và hắn có quan hệ gì!”
“Hắn?”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ai?”
Người đàn ông trung niên nói: “Người đàn ông mặc thanh sam kia!”
Người đàn ông mặc thanh sam!
Diệp Huyên ngẫm nghĩ sau đó nói: “Ta và hắn có quan hệ gì, chẳng lẽ trong lòng tiền bối không dự đoán được sao?”
Cô bé khẽ chớp chớp mắt: “…”