Diệp Huyên cả người cả kiếm đều bị đánh bay, nhưng bay không bao lâu, đột nhiên An Lan Tú xuất hiện sau lưng Diệp Huyên, một tay nàng đặt sau lưng Diệp Huyên.
Ầm!
Diệp Huyền dừng lại nhưng An Lan Tú lại bị đẩy lùi ra ngoài đến hơn mười trượng.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn vị trí ông lão lưng còng phía xa, lúc này, ông lão lưng còng cả người run rẩy dữ dội, một luồng sức lực thần bí đang liên tục phân giải linh hồn của ông lão lưng còng!
Cùng lúc đó, giữa hàng lông mày ông lão lưng còng máu cũng chảy ra!
Mà ngay lúc ấy, ông lão lưng còng đánh ra một chưởng vào giữa ngực mình: “Trấn!”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Vừa dứt lời…
Ầm!
Một luồng hơi thở mạnh mẽ từ trong cơ thể ông ta chấn động ra, một lát sau, cơ thể ông lão lưng còng dần dần khôi phục lại bình thường.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên chợt nặng nề.
Thất bại rồi!
Nhất Kiếm Vô Lượng và Nhất Kiếm Định Hồn cùng với kiếm Thiên Tru cũng không thể giết nhanh ông lão lưng còng này!
Diệp Huyên khẽ nhắm lại hai mắt.
Đây là vì cảnh giới bản thân quá thấp!
Căn bản không thể phát huy được toàn bộ uy lực của Nhất Kiếm Vô Lượng!
Ở phía xa, vẻ mặt bốn người phía ông lão lưng còng lúc này đều vô cùng nghiêm trọng.
Nhất là ông lão lưng còng, ông ta nhìn Diệp Huyên chằm chằm. Trong khoảnh khắc vừa nãy, ông ta thiếu chút nữa đã bị tên Diệp Huyên trước mặt này giết giết rồi!
Nói ra thì ai dám tin chứ?
Mới bắt đầu, mặc dù ông ta biết Diệp Huyên rất yêu nghiệt, nhưng ông ta trước giờ chưa từng nghĩ đến Diệp Huyên có thể gây ra sức ép cho ông ta được!
Bởi vì cách biệt giữa Diệp Huyên và ông ta quá, quá, quá lớn!
Lớn đến mức căn bản chẳng có vật nào có thể bù đắp được!
Cho dù Diệp Huyên sử dụng tháp Giới Ngục thì ông ta cũng có tự tin có thể ngăn cản được.