2325: “hắn Có Mấy Phần Chiến Thắng!”
…Thế giới Huyền Hoàng, Huyền Hoàng chủ đang ngồi trên thềm đá trước điện Huyền Hoàng, trước mặt bà ta có một người áo đen đang quỳ dưới đất.
Huyền Hoàng chủ lạnh nhạt nói: “Chỉ có bốn người bọn họ?”Người áo đen gật đầu: “Chỉ có bốn người!”Sau khi Huyền Hoàng chủ trầm mặc một lát mới nhẹ giọng nói: “Chắc chắn?”Người áo đen nói: “Thuộc hạ chắc chắn”.
Huyền Hoàng chủ mỉm cười: “Thật thú vị!”Nói xong, bà ta dường nghĩ ra điều gì, lại hỏi: “Đạo Môn có động tĩnh gì không?”Người áo đen lắc đầu: “Cái này thuộc hạ không biết, người của chúng ta căn bản không thể thâm nhập Đạo Môn”.
Huyền Hoàng chủ đứng dậy: “Đi thôi, đi xem xem lần này nên kết thúc thế nào”.
Nói xong, bà ta đi về phía đằng xa.
Mà phía sau bà ta đột nhiên xuất hiện thêm năm người áo đen.
Năm người đều là cường giả Đăng Phong Cảnh!Trên đường, có người hỏi: “Bệ hạ muốn ra tay sao?”Huyền Hoàng chủ mỉm cười: “Xem tình hình thế nào đã”.
m thanh kia trầm trầm nói: “Chuyện lần này không đơn giản vậy đâu, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng khiến chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục”.
Huyền Hoàng chủ khẽ nói: “Mong rằng bọn họ sẽ tàn nhẫn hơn một chút…”…Đạo Môn.
A Bố đứng trên tường thành phóng tầm mắt về phía chân trời xa.
Ở bên cạnh lão là lão Mạc kia.
Lão Mạc thấp giọng nói: “Mấy nhà kia thực sự muốn sống chết với Diệp Huyên sao?”A Bố cười nói: “Nếu không thì sao? Bảo vật kia… Đừng nói là bọn họ, cho dù là chúng ta cũng sẽ động tâm”.
Lão Mạc nhìn A Bố: “Trưởng lão…”A Bố khẽ cười nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ không ra tay với hắn.
Nghiêm khắc mà nói, hắn cùng một hội với chúng ta.
Hơn nữa, hiện tại chúng ta cần thời gian, mà hắn vừa hay có thể giúp chúng ta tranh thủ thêm một ít thời gian”.
Lão Mạc trầm giọng nói: “Hắn có mấy phần chiến thắng!”A Bố lắc đầu: “Này phải xem thực lực của cô gái váy trắng kia, nếu thực lực của người này mạnh, hắn còn có một cơ hội sống”.
Cô gái váy trắng!.
Vẻ mặt lão Mạc có chút phức tạp: “Cô gái này thật thần bí”.
A Bố gật đầu: “Đúng vậy! Có điều, nếu lần này nàng ấy hiện thân, chúng ta sẽ biết được thực lực chân chính của nàng ấy”.
Nói xong, lão ngẩng đầu về phía chân trời: “Đi thôi, đi xem hôm nay kết cục thế nào”.
A Bố trực tiếp biến mất.
Lão Mạc cũng biến mất theo.
…
Kiếm Võ Môn, Kiếm Võ Điện.
Kiếm Võ Điện là nơi thiêng liêng nhất Kiếm Võ Môn, bởi vì đây là nơi năm xưa tổ sư của Kiếm võ môn đã ở lại.
Đại điện rất lớn, trong cả đại điện chỉ có một pho tượng.
Là một cô gái áo bào trắng, bên hông có đeo một bình rượu hồ lô, khí khái vô cùng.
Người này chính là tổ sư của Kiếm Võ Môn.
Người mà năm xưa vô địch thiên hạ ở đại thế giới Huyền Hoàng.
Quyền Kiếm Vô Song!
Có điều, người bình thường chỉ nhìn thấy nàng ta tung quyền, rất ít người có thể nhìn thấy nàng ta xuất kiếm.
Vì thế trình độ kiếm đạo của nàng ta vẫn còn là một điều bí ẩn.
Nhưng, nắm đấm của nàng ta cũng đã đủ xưng bá thời đó rồi.
Lúc này, cửa đại điện đột nhiên mở ra, một lão già đi tới.
Lão già mặc một bộ trường bào màu đen, đầu tóc bạc phơ, thoạt nhìn có chút già nua, nhưng đôi mắt lại sáng ngời có thần, sắc bén như đao.
Người này chính là môn chủ đời trước của Kiếm Võ Môn – Trần Biệt Giang.
Nếu cái tên này được đặt từ nghìn năm trước thì sẽ không có ai biết, cũng không ai hiểu.
Trần Biệt Giang đi tới trước mặt pho tượng tôn quý kia, ông ta cung kính thi lễ: “Sư tổ… Trận chiến lần này có liên quan đến sự thịnh suy của Kiếm Võ Môn, vẫn mong tổ sư che chở cho Kiếm Võ Môn ta”.
Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay ra, phía sau pho tượng, một chiếc hòm tối đen bay tới tay ông ta.
Trần Biệt Giang thu hồi hòm, sau đó lại thi lễ rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Đằng sau, pho tượng tôn quý kia giống như đang quan sát phía trước, vẻ mặt hờ hững.
…
Nhà Hiên Viên.
Ngày này, một ông lão lưng còng đi vào trong điện Hiên Viên. Lưng rất còng, khiến cho ông ta thoạt nhìn vô cùng thấp. Ông ta đeo một thanh trường kiếm có vỏ bọc màu đen bên hông.
Người này đích thị là gia chủ đời trước của nhà Hiên Viên.
Có điều cũng sống lâu quá rồi.
2327: Đúng Là Bốn Người Diệp Huyên!
Lâu đến mức rất nhiều người trong nhà Hiên Viên đều không biết ông ta là gia chủ đời nào.
Chỉ biết trong gia tộc có một người như vậy.
Lão già lưng còng đi đến trước mặt pho tượng. Pho tượng tôn quý trước mắt này chính là lão tổ dòng tộc Hiên Viên năm đó.
Năm đó nhà Hiên Viên cường thế quật khởi đùng là nhờ vào người này.
Một người một kiếm, kiên cường trỗi dậy ở đại thế giới Huyền Hoàng.
Lão già lưng còng cúi đầu thật sâu trước pho tượng, sau đó ông ta mở lòng bàn tay ra, đột nhiên thanh kiếm bên hông pho tượng hóa thành một luồng kiếm quang màu vàng, bay vào bên trong lòng bàn tay ông ta.
Ông già lưng còng thu hồi kiếm rồi xoay người đi khỏi.
…
Ở đâu đó bên trong đám mây, một ông già áo trắng đang đứng lẳng lặng, bên cạnh còn có một lão già mặc áo đen.
Nếu Diệp Huyên ở đây, hắn có thể nhận ra hai người bọn họ.
Bọn họ chính là hai người đã mang Diệp Liên đi lúc trước.
Thần Điện!
Ông già áo trắng mặt không chút biểu cảm: “Chỉ có bốn người bọn họ à?”
Lão già áo đen gật đầu: “Chỉ có bốn người”.
Ông già áo trắng hỏi: “Cô gái của Kiếm Võ Môn ngày đó giờ đang ở đâu?”
Lão già áo đen do dự một lát, sau đó nói: “Không biết”.
Ông già áo trắng cau mày: “Không biết?”
Lão già áo đen gật đầu: “Tốc độ của cô gái trẻ kia rất nhanh, người của chúng ta căn bản không đuổi kịp, hơn nữa cũng không dám tiến gần quá”.
Ông già áo trắng trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Bỏ đi, chẳng qua cũng chỉ là một phân thân, không cần quan tâm”.
Nói xong người này xoay người nhìn lên bầu trời, bên trong những tầng mây phía xa xa có một ngọn núi đứng sừng sững.
Đỉnh Nhai Sơn!
Mà trên Đỉnh Nhai Sơn kia có một thanh thạch kiếm đang treo ngược.
Ông già áo trắng nhẹ giọng nói: “Năm đó, chính nơi ấy có một thế lực siêu cấp”.
Lão già áo đen hỏi: “Kiếm Tông sao?”
Ông già áo trắng gật đầu: “Kiếm Tông, rất mạnh”.
Lão già áo đen trầm giọng nói: “Dường như tôn sứ rất hiểu về tông môn này”.
Ông già áo trắng gật đầu: “Chỉ có đám người từ thời xa xưa kia mới biết được tông môn này có bao nhiêu đáng sợ. Năm đó Kiếm Phong của Kiếm Tông vừa xuất hiện, ai dám đối đầu?”
Lão già áo đen nói: “Ngọn nguồn nhà Hiên Viên kia và Kiếm Tông này có quan hệ gì?”
Ông già áo trắng cười nhạo một tiếng: “Chẳng qua là số hên, bắt được cơ hội”.
Nói đến đây, ông ta giống như nghĩ tới cái gì, khẽ cau mày: “Có điều thanh kiếm này đúng là có chút đặc biệt”.
Lão già áo đen hỏi: “Thần kiếm?”
Lão già áo trắng gật đầu: “Kiếm này ở đỉnh Nhai Sơn, e là sẽ có tác dụng thần kỳ…”