Diệp Huyên cười nói: “Không trách các người, chúng ta vừa mới đến nơi này, căn cơ còn yếu, không thể nào so sánh với những thế lực lâu đời này!”
Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu: “Chúng ta sẽ cố gắng!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta đến Huyền Hoàng giới một chuyến! Người phụ nữ kia có lẽ biết được nhiều hơn!”
Nói rồi hắn nhìn hai cô gái: “Bắc Cảnh giao lại cho các cô”.
Nói xong hắn lập tức biến mất.
Thượng Quan Tiên Nhi ở chỗ cũ nhẹ giọng nói: “Cửu cô nương, ta có hơi lo lắng!”
Khương Cửu trầm mặc.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Nàng ấy cũng có chút lo lắng!
Lần này, Diệp Huyên còn có thể cố gắng chống đỡ được không?
…
Sau khi rời khỏi Bắc Cảnh, Diệp Huyên trực tiếp đi đến Huyền Hoàng giới.
Ở cửa điện Huyền Hoàng, Lão Dương đứng chắn trước mặt Diệp Huyên: “Diệp Vương, tạm thời bệ hạ không gặp khách, xin thứ lỗi!”
Diệp Huyên liếc nhìn bên trong đại điện: “Khi nào thì bà ta có thể gặp khách?”
Lão Dương nói: “Ba ngày sau!”
Diệp Huyên nhìn Lão Dương: “Ba ngày sau?”
Lão Dương gật đầu.
Diệp Huyên cười nói: “Đây là cố ý tránh ta sao?”
Lão Dương không nói gì.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Không cần cưỡng ép, xin cáo từ”.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Mà ngay lúc này, đột nhiên một âm thanh từ trong đại điện truyền đến: “Diệp công tử”.
Âm thanh của Huyền Hoàng chủ!
Diệp Huyên quay người, lúc này Huyền Hoàng chủ đã đi ra, bà ta đi đến trước mặt Diệp Huyên, mỉm cười: “Lần này Diệp công tử đến đây là vì chuyện của đỉnh Nhai Sơn à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta muốn thỉnh giáo Huyền Hoàng chủ!”
Huyền Hoàng chủ trầm mặc.
Diệp Huyên cười nói: “Không thể nói sao?”
Huyền Hoàng chủ nhẹ giọng nói: “Lần này e là bọn họ quyết tâm phải đạt cho bằng được”.