2313: “lấy Mạng Đổi Mạng!”
Hai người vừa mới rút kiếm ra, hai đạo kiếm đã phát ra âm thanh gắt gao chấn động trời đất!Choang!Một mảnh kiếm quang và kiếm khí bắt đầu bùng nổ trước mặt hai người, hai người liên tục lùi nhanh.
Trong quá trình hai người lùi lại phía sau, có vô số phi kiếm đột ngột xuất hiện từ tứ phía.
Vù vù vù!Xung quanh hai người, kiếm bay tung hoành ngang dọc, hoa cả mắt.
Sau khi Diệp Huyên dừng lại, bỗng có một tàn ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
Tiểu Thất!Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh, hắn hơi xoay người, một thanh kiếm xẹt qua giữa lông mày hắn.
Đúng lúc này, cổ tay hắn vừa chuyển, kiếm trong tay lập tức cắt ngang, nhưng một kiếm này lại trực tiếp chém vào khoảng không.
Tiểu Thất đã ở bên ngoài cách mấy trượng.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Thất, mà lúc này, một mũi kiếm đã chạm đến trán của hắn.
Một kiếm này thật sự là nhanh như chớp!Trong nháy mắt khi mũi kiếm chạm vào da thịt của Diệp Huyên, đột nhiên Diệp Huyên giống như ma quỷ xuất hiện phía sau Tiểu Thất, cùng lúc đó, một nhát kiếm đã đâm thẳng vào gáy của Tiểu Thất.
Mà một kiếm này, nhanh như chớp nháy!Vụt!Kiếm của Diệp Huyên đâm vào không khí, người Tiểu Thất đã biến mất không thấy bóng dáng.
Diệp Huyên nhíu mày, hắn lập tức xoay người chặn một kiếm.
Soạt!Chớp mắt Diệp Huyên đã lùi xa trăm trượng, mà hắn còn chưa dừng lại, thanh kiếm đó đã chạm tới cổ họng.
Lần này Diệp Huyên không hề né tránh, trực tiếp dùng tay trái nắm lấy thanh kiếm trước mặt, tay phải của Tiểu Thất nhẹ nhàng xoay tròn.
Vù vù!Máu tươi trên tay trái Diệp Huyên bắn tung, mà đúng lúc này, kiếm của Diệp Huyên cũng đâm thẳng ra ngoài.
Vùn vụt!Hai luồng âm thanh như xé gió vang lên từ trong sân.
Ngay sau đó, Tiểu Thất đã bị đánh bay ra ngoài mười trượng.
Trong lòng bàn tay trái của Diệp Huyên có một vết chém vô cùng sâu, giữa trán hắn cũng có.
Mà trên cổ của Tiểu Thất đang đứng cách đó không xa có một vết đỏ!Chỉ có một vết đỏ!“Lấy mạng đổi mạng!”.
Ở một góc tối nào đó, A Bố nhẹ giọng nói: “Tên tiểu tử này quả là một người tàn độc”.
Lão Mạc ở bên cạnh lão cũng thấp giọng nói: “Nói về trình độ kiếm đạo, bệ hạ còn cao hơn một bậc!”
A Bố gật đầu: “Bệ hạ cao hơn một bậc, có điều hai bên giao đấu, không chỉ đơn giản là so sánh thực lực cá nhân mà còn phải xem ai tàn nhẫn hơn, về phương diện này, bệ hạ chính là thua một bậc!”
Lão Mạc khẽ nói: “Bệ hạ còn trẻ”.
A Bố cười nói: “Thiếu niên kia cũng không có lớn lắm!”
Nói xong, lão nhìn Diệp Huyên ở phía xa và nhẹ giọng nói: “Trên đời này, thường chỉ có những người tàn nhẫn mới có thể sống sót”.
Đằng xa, Tiểu Thất và Diệp Huyên lại biến mất!
Kiếm quang đan xen!
Có thể nói trận chiến của hai người vô cùng đặc sắc, bất kể kỹ xảo chiến đấu nào, vẫn là nói trình độ kiếm kỹ của hai người thật sự thuộc vào hàng đỉnh cao nhất trên thế giới!
Ngay thời khắc này, Diệp Huyên lại cảm nhận được loại cảm giác liều mạng chiến đấu với đối phương khi còn ở Thanh Thành.
Thật sự là không có một chút sai sót nào!
Đặc biệt khi giao đấu với Tiểu Thất, chỉ cần có sơ hở đều sẽ trở thành trí mạng.
Nói một cách đơn giản chính là đau tim.
Mà Tiểu Thất cũng cảm nhận được áp lực khi giao đấu với Diệp Huyên. Điều khiến nàng ta đau đầu nhất chính là đấu pháp như thể chơi đùa với sinh mệnh của Diệp Huyên.
Có rất nhiều lúc rõ ràng hắn có thể đỡ chiêu, thậm chí hắn còn không né, chính là muốn ngươi đâm ta một kiếm, ta đâm lại ngươi một kiếm…
Cách chiến đấu này khiến nàng ta cảm thấy thực sự đau đầu.
Lúc này, A Bố ở đằng xa khẽ lên tiếng nói: “Dừng lại đi!”
Âm thanh vừa rơi xuống, Tiểu Thất và Diệp Huyên ở phía ngoài lập tức dừng lại.
A Bố liếc nhìn hai người, nhẹ giọng nói: “Hai người không phân được thắng bại, chỉ có thể phân sống chết!”
Không thể phân thắng bại, chỉ có thể phân sống chết!
Bất kể là Diệp Huyên hay Tiểu Thất.
Hai người đều chưa dùng tới thực lực chân chính, nếu chưa động tới phong độ thật thì không thể phân thắng bại, còn một khi đã động đến phong độ thật thì nhất định phải là phân sống chết.
Diệp Huyên thu hồi kiếm, nhìn về phía Tiểu Thất, cười nói: “Lần sau lại giao đấu!”
Tiểu Thất gật đầu: “Lần sau!”
Diệp Huyên giống như nghĩ đến gì đó, hắn nhìn về phía A Bố: “A Bố tiền bối, đây là đâu?”
A Bố nói: “Đây là một nơi tập luyện của Đạo Môn chúng ta”.
Nơi tập luyện!
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Thất: “Cô tu luyện ở đây sao?
Tiểu Thất gật đầu.
2315: “Gần Đây Thần Điện Đang Làm Gì?”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “A Bố tiền bối, ta có thể đến đây tu luyện không?”
A Bố nhàn nhạt nói: “Có thể, nhưng người không thể cầm theo thanh kiếm này!”
Thiên Tru!
Nếu Diệp Huyên mang theo thanh kiếm này đến, sẽ không phải là tu luyện mà là đến để tàn sát!
Rất ít yêu thú có thể chống đỡ nổi thanh kiếm trong tay hắn.
Diệp Huyên nói: “Tất nhiên rồi!”
Lúc bình thường hắn cũng không có đem theo kiếm Thiên Tru.
Thanh kiếm này quả thực có chút nghịch thiên!
Cũng chỉ khi muốn giết người hắn mới mang theo nó.
Diệp Huyên nói: “Tiểu Thất, A Bố tiền bối, ta còn có việc, xin cáo từ trước”.
Tiểu Thất gật đầu: “Hãy cẩn thận”.
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi cũng vậy”.
A Bố nói: “Cẩn thận Thần Điện”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi”.
Nói xong, hắn chắp tay ôm quyền chào hai người, sau đó xoay người biến mất.
Tiểu Thất đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Diệp Huyên rời đi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
A Bố khẽ nói: “Ta biết bệ hạ muốn giúp hắn, nhưng bây giờ không phải lúc cần, bệ hạ rất quan trọng, nếu ngài ra tay, Thần Điện sẽ không tiếc trả bất cứ giá nào để giết ngài. Mà hiện tại chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với Thần Điện”.
Tiểu Thất chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Thần Điện sao…”
Nói xong, nàng ta đột nhiên xoay người rời đi.
Giữa sân, sau khi A Bố trầm mặc một hồi mới lên tiếng hồi: “Gần đây Thần Điện đang làm gì?”
Bên cạnh lão vang lên âm thanh trả lời: “Đang tìm hiểu tin tức về cô gái váy trắng”.
Cô gái váy trắng!
A Bố nhẹ giọng nói: “Người của chúng ta có tra ra được thông tin gì liên quan tới nàng ấy không?”
Âm thanh kia tiếp tục vang lên: “Vẫn chưa, mỗi lần nàng ấy xuất hiện thì đều có liên quan đến Diệp Huyên, sợ rằng chỉ có hắn mới biết được thân phận thực sự của nàng ấy!”
A Bố trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì.