Nhưng A Bố lại lắc đầu: “Nàng ta tạm thời không thể trở về”.
Hắn nhíu mày: “Vì sao?"
"Vì nàng ta còn chuyện phải làm”.
"Ta muốn gặp nàng một lần”.
A Bố lắc đầu: “Không được”.
Diệp Huyên cười làm lành: “Tiền bối à, chỉ một lần thôi cũng không được sao?"
"Không”.
Diệp Huyên nghe thấy thì gật gù, sau đó một tòa tháp xuất hiện từ giữa mày hắn.
Một luồng uy áp khủng bố ồ ạt tuôn ra từ người hắn, kiếm Thiên Tru trong tay run lên, sức mạnh khổng lồ ập xuống đầu lão A Bố.
Kẻ thù hiện nay của hắn đã rất nhiều rồi, hắn không muốn chuốc oán thêm, cũng không muốn gây thù với thế lực như Đạo Môn.
Nhưng không có nghĩa là hắn ngại.
Dù sao thì thêm một hai kẻ thù nữa cũng vậy thôi.
A Bố nhấc mắt lên nhìn hắn: “Ngươi muốn ra tay sao?"
Diệp Huyên cười: “Các hạ à, Tiểu Thất là bạn của ta, ta muốn gặp nàng một lần thì có vấn đề gì sao?"
Ánh mắt ông lão đặt lên tòa tháp giữa mày hắn, thì thào: “Ngũ Duy...”
Nói xong, lão vung tay lên.
Ầm!
Một luồng sức mạnh khổng lồ ập xuống người Diệp Huyên, đánh cho tháp Giới Ngục bay về trong cơ thể hắn. Không chỉ vậy, hắn còn bị định thân tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
Thôi xong!
Gặp cao thủ rồi!
Ông lão này ít nhất còn trên cả Đăng Phong!
Thấy sắc mặt hắn trầm xuống, ông lão nói: “Theo ta”.
Khi lão đứng dậy đi ra, luồng sức mạnh đè trên người Diệp Huyên cũng theo đó biến mất.
Hắn đứng lại suy nghĩ một hồi trước khi nhấc chân theo lão.
Trên đường, A Bố nhẹ giọng nói: “Tuổi trẻ khí thịnh không phải chuyện xấu, nhưng cũng đừng nên làm quá. Theo ta biết, trong nhà họ Hiên Viên hiện tại, có ít nhất ba người có thể giết ngươi trong chớp mắt”.
Ba người ư?
Diệp Huyên im lặng.
A Bố tiếp lời: “Ngươi có thể đang tự hỏi vì sao họ không ra tay. Không phải họ kiêng kỵ ngươi, mà là kiêng kỵ cô gái váy trắng sau lưng ngươi. Giết ngươi thì dễ, nhưng giải quyết cô gái kia lại là một chuyện khác. Chừng nào ngươi còn sống, nàng ta mới còn phải cố kỵ; ngươi chết rồi, nàng ta sẽ không còn gì phải e dè, mà một cường giả như thế một khi làm loạn thì... ai lại không sợ cơ chứ”.
Diệp Huyên thấp giọng hỏi: “Ý tiền bối là sở dĩ họ không giết ta là vì kiêng kỵ người sau lưng ta?" A Bố cười: “Cũng không hẳn. Một nguyên nhân khác là vấn đề nảy sinh sau khi giết ngươi”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"
"Một khi nhà họ Hiên Viên giết ngươi, họ sẽ phải hứng chịu sự trả thù của người sau lưng ngươi, đó là thứ nhất; thứ hai, họ phải đối mặt với những thế lực khác đang nhắm đến bảo vật Ngũ Duy. Vì vậy giành được bảo vật không khó, giữ được nó mới khó”.
Diệp Huyên nhìn lão: “Thái độ của Đạo Môn là gì?"
"Đạo Môn ta không muốn trêu vào ngươi”.
Hắn hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ các ngươi không động lòng trước bảo vật?"
A Bố chỉ nhàn nhạt đáp: “Vì ngươi có quá nhiều chỗ dựa”.
Diệp Huyên: “..”.
Bỗng nhiên, A Bố dừng lại trước một cánh cửa màu đen cách đó không xa. Bên trong là một vùng đen nhánh, xòe ra không thấy năm ngón tay.
"Tiểu Thất ở trong đó ư?"
Ông lão gật đầu: “Vào đi”.
Diệp Huyên không nghĩ nhiều, lập tức hóa thành một tia kiếm quang bay vụt vào.
Vừa vút qua cánh cửa, tầm mắt hắn tối sầm, cảm nhận được không gian bốn bề đang điên cuồng chấn động khoảng một khắc sau mới khôi phục lại bình thường.
Khi mở mắt, Diệp Huyên thấy mình đang đứng trên một cánh đồng hoang vu, trên đầu là bầu trời u ám, bốn phía im lặng như một nấm mồ.
Hắn cau mày, tự hỏi đây là nơi nào.
Bỗng nhiên hắn biến sắc, xoay người chém ra một kiếm.
Choang!
Diệp Huyên lùi lại hơn trăm trượng trong chớp mắt.
Vừa dừng lại, mặt đất dưới chân hắn đã nổ tung, mà nơi xa lại trống rỗng, không có bất kỳ ai hay thứ gì.
Đôi mày hắn cau lại trước khi lần nữa biến sắc, rút kiếm chém một đường.
Ầm!
Hắn lại phải lui về thêm trăm trượng, mà trước mặt vẫn là một khoảng không trống trơn.
Diệp Huyên nheo mắt, đoạn gọi đạo tắc Không Gian ra. Chỉ một thoáng sau, kiếm của hắn đã bổ về bên phải.
Ầm!!
Một bóng mờ lui vụt lại trước khi biến mất.
Quỷ dị thật!
Diệp Huyên nhíu mày. Đúng lúc ấy, không gian trước mặt hắn vỡ ra, một cái mồm to như chậu máu xổ tới.
Diệp Huyên không do dự nâng kiếm chém xuống.
Xoẹt! Tiếng vật bị xé rách vang lên khi Thiên Tru xuất kiếm
Hắn nhìn thấy một bóng mờ liên tiếp lui lại hơn trăm trượng mới dừng lại, để hắn nhìn rõ dung mạo của nó.
Đó là một con yêu thú trông như sói với gương mặt dữ tợn khát máu.
Bên mép nó có một đường kiếm sâu hoắm, chỉ cần nhích vào một chút là đã có thể bổ mặt nó ra làm đôi.
Con yêu thú nhìn Diệp Huyên với đôi mắt tàn độc như sắp xé xác hắn.
Hắn chỉ điềm tĩnh siết kiếm Thiên Tru trong tay.
Ánh mắt con yêu thú nhìn thanh kiếm có vẻ kiêng kỵ, nó nhe nanh với Diệp Huyên một hồi trước khi biến mất trong một tia sáng đen.
Chạy ư?
Diệp Huyên ngẩn ra rồi lắc đầu cười cười, cảm thấy con thú này cũng không ngốc cho lắm.
Sau đó hắn nhìn quanh bốn phía: “Tiền bối?"
Mặt đất nơi xa bỗng nhiên chấn động.
Thứ gì vậy? Hắn cau mày.
Không lâu sau đó, một cái bóng khổng lồ xuất hiện ở cuối chân trời.
Lại là một con yêu thú nữa.
Nó sở hữu thân hình đồ sộ trông như loài vượn, đôi tay to như hai cây trụ, tốc độ không tính là nhanh nhưng mặt đất đều rung lên bần bật theo mỗi bước đi của nó, đáng sợ vô cùng.
Diệp Huyên siết chặt Thiên Tru trong tay, khi yêu thú còn cách khoảng mười trượng thì chuẩn bị rút ra. Nào ngờ, một tiếng kiếm minh vọng đến từ chân trời.
Con yêu thú dừng lại, nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh trước khi hộc tốc chạy mất, chỉ chớp mắt đã không còn ở trong tầm mắt hắn.
Diệp Huyên cũng nhìn về phía chân trời. Đột nhiên, một tia kiếm quang xuất hiện trước mặt hắn, bóng dáng quen thuộc dần hiện ra khi nó tan đi.
Đó chính là người đã lâu không gặp - Tiểu Thất!
Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì bị nàng ta giành trước: “Đi theo ta”.
Thấy nàng ta xoay gót rời đi, hắn cũng bước theo sau một thoáng do dự.
Tiểu Thất dẫn hắn đi một hồi lâu mà không nói gì, Diệp Huyên cũng không vội giục giã, bởi hắn biết nàng ta sẽ cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.