Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2301-2303




2301: Nhưng Họ Sẽ Làm Thế Ư


Cuối cùng, đôi mắt Hiên Viên Kỳ trống rỗng.

Đến lúc chết thật rồi.

"Diệp Huyên!"Hiên Viên Võ đứng gần đó gầm lên: “Hiếp người quá đáng!"Vừa dứt lời, gã ta đã xông lên, mang theo một luồng khí tức như gió lốc cuốn qua.


Diệp Huyên vô cảm vung một đường kiếm.

Xoẹt!Kiếm quang xé rách không gian trong chớp mắt.

Ầm!Hai người vừa va chạm đã tách ra, Diệp Huyên thối lui chừng trăm trượng, Hiên Viên Võ lại chưa tới ba mươi.

Nhưng sắc mặt gã lại nghiêm trọng vô cùng, hai mắt trừng trộ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi lại mạnh hơn”.

Hắn đã mạnh hơn trước không chỉ một chút thôi đâu, mà chỉ mới qua bao lâu cơ chứ?Nỗi khiếp sợ dâng lên trong lòng Hiên Viên Võ, nhưng càng nhiều hơn chính là sát ý.

Gã ta biết gia Hiên Viên Tộc và Diệp Huyên vĩnh viễn không thể hòa hảo, trừ khi bọn họ hy sinh tôn nghiêm mà nhận sai, nhượng bộ trước hắn.

Nhưng họ sẽ làm thế ư?Có câu "sĩ khả sát, bất khả nhục", nhà họ Hiên Viên tốt xấu gì cũng là thế gia nghìn năm, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước Diệp Huyên.

Ngược lại, Diệp Huyên liệu có bỏ qua cho họ không?Tuyệt đối không.

Kể từ giây phút động đến Diệp Liên, nhà họ Hiên Viên và Diệp Huyên đã chú định không chết không thôi.

Hiên Viên Võ nhìn đối thủ, tay phải chậm rãi nắm lại, tụ tập thành một luồng sức mạnh khổng lồ khiến không gian bốn phía chấn động.

Diệp Huyên không suy suyển, chỉ siết kiếm trong tay, để một luồng kiếm thế kh ủng bố ùa ra quanh người.

Hiên Viên Võ thấy thế thì biến sắc, nhảy vọt về sau hơn nghìn trượng.


Gã ta biết Diệp Huyên lại sắp thi triển kiếm kỹ hết sức lợi hại kia rồi.

Có hai điều ở tên này mà gã ta kiêng kỵ: thứ nhất là bảo vật Ngũ Duy, thứ hai là kiếm kỹ có thể gi3t chết cường giả Đăng Phong Cảnh như gã ta.

Thấy Hiên Viên Võ thối lui, Diệp Huyên lại không tiếp tục ra tay mà xoay người rời đi, bởi Nhất Kiếm Vô Lượng của hắn cũng không làm được gì cường giả Đăng Phong Cảnh nếu đối phương cứ liên tục lùi lại.

.

2302: Có Biết Đạo Môn Không?


Vừa dứt lời, gã đã biến mất.

...

Sau khi rời khỏi nhà họ Hiên Viên, Diệp Huyên đi thẳng đến Kiếm Võ giới để tính sổ một vài món nợ.

Nhưng khi đến nơi, toàn bộ Kiếm Võ giới đã bị một trận pháp khổng lồ bao trùm bên trên.



Diệp Huyên rút kiếm chém xuống.

Choang!

Cả trận pháp run rẩy kịch liệt nhưng không bị hư hại.

Diệp Huyên không khỏi cau mày, lại rút Thiên Tru ra chém xuống.

Ầm!


Trận pháp chấn động, một vết rách sâu hoắm xuất hiện nơi đường kiếm rơi xuống nhưng chỉ chớp mắt đã trở lại bình thường.

Lại thêm vài đường kiếm nữa bay ra nhưng trận pháp vẫn sừng sững.

Cuối cùng, Diệp Huyên còn dùng đến cả đạo tắc Không Gian, nào ngờ trận pháp kia còn phong kín đến cả không gian, nên dù có dùng đạo tắc hắn cũng không vào được. Không chỉ thể, bên trong còn có vô số phù ấn quỷ dị.

Diệp Huyên im lặng hồi lâu trước trận pháp trước khi rời đi.

Trận pháp cổ xưa thế này không phải muốn phá là có thể phá dễ dàng được.

Thấy hắn xoay gót đi rồi, hai người Thương Kỳ và Cổ Kính bên trong Kiếm Võ giới toát ra vẻ nhẹ nhõm trên mặt.

Biết Diệp Huyên sẽ đến báo thù nên họ đã khởi động trận pháp từ sớm, cũng may bọn họ đã làm vậy, bằng không chỉ cần hắn tiến lên...

Thương Kỳ bỗng lên tiếng: “Có động tĩnh gì từ lão tổ chưa?"

Cổ Kính khẽ đáp: “Đã rời đi từ một giờ trước”.

"Đi đâu?"


“Nhà họ Hiên Viên”.

Liên thủ ư?

Thương Kỳ thấp giọng nói: “Hẳn là không chỉ có chúng ta, đúng chư?"

Cổ Kính gật đầu: “Tất nhiên không chỉ có chúng ta...”

Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Lần này, các thế lực ở đại thế giới Huyền Hoàng ta sẽ đấu một trận với người đứng sau lưng Diệp Huyên”.

...

Rời khỏi Kiếm Võ giới, Diệp Huyên lại trở về Huyền Hoàng giới.

Hắn bước vào điện Huyền Hoàng, nhìn Huyền Hoàng chủ: “Có biết Đạo Môn không?"

Đạo Môn?

Đối phương gật đầu: “Một ít”.


2303: “Ta Phải Làm Gì Để Tìm Được Họ?"


Thấy Diệp Huyên lom lom nhìn mình mà không nói, bà ta cất giọng: “Đó là một thế lực vô cùng, vô cùng thần bí”.

Đến đây, bà ta bật cười hỏi hắn: “Diệp Vương đến đây để uy hiếp ta hay hỏi ta?"



Hắn đi đến trước mặt Huyền Hoàng chủ: “Bà có tham gia vào việc của muội muội ta đúng không?"

Đối phương gật đầu: “Đúng vậy”.

"Lần sau có âm mưu quỷ kế gì thì trực tiếp đến tìm ta, đừng đánh chủ ý lên con bé nữa, hiểu chưa?"

Huyền Hoàng chủ nhìn hắn: “Ngươi càng quan tâm, cô bé sẽ càng gặp nguy hiểm”.

Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết”.

Đối phương mỉm cười: “Cô bé là vảy ngược của ngươi, sẽ bị rất nhiều kẻ không thể đánh bại ngươi nhắm vào. Ngươi bảo vệ được cô bé cả đời sao?"

Bà ta cất bước đi đến trước đại điện, nhẹ giọng tiếp tục: “Diệp Vương, ngươi rất mạnh, chỗ dựa của ngươi cũng vậy, nhưng chớ nên xem thường đại thế giới Huyền Hoàng. Ngươi cho là bọn họ chỉ có Đăng Phong Cảnh như nhà họ Hiên Viên ư? Nội tình trong đó sâu không lường được”.

Diệp Huyên nhìn bà ta: “Còn Huyền Hoàng giới của bà thì sao? Nội tình trong đó sâu thế nào?"

Huyền Hoàng chủ xoay lại: “Diệp Vương, lợi ích của hai ta không xung đột. Ta không nằm trong những người muốn ngươi chết, cái mạng của ngươi sẽ mang lại nhiều lợi ích cho ta hơn; đơn giản mà nói, chúng ta có thể lợi dụng nhau”.


Hắn gật đầu: “Có thể, nhưng vấn đề là bà mang lại giá trị gì cho ta?"

Huyền Hoàng chủ bật cười: “Tin tức. Nói về mảng này, ở Huyền Hoàng giới, ta là số hai thì không ai số một”.

Diệp Huyên nhìn bà ta thật lâu mới nói: “Được rồi”.

Huyền Hoàng chủ bắt đầu lên tiếng: “Sở dĩ nói Đạo Môn là một thế lực vô cùng bí ẩn là vì bọn họ không tranh giành cùng thế tục, không khuếch trương với bên ngoài, gần như không có cảm giác ồn tại”.

Bà ta nhìn hắn: “Theo như ta biết, thiên tài siêu cấp Tiểu Thất của Thần Quốc các ngươi đang ở trong tay họ, đúng chứ?"

Thấy hắn gật đầu, bà ta tiếp tục: “Ta không còn tư liệu nào khác về Đạo Môn cả, nhưng nhắc nhở hữu nghị, chớ tùy tiện chọc vào thế lực này, bọn họ không đơn giản đâu”.

Diệp Huyên hỏi: “Ta phải làm gì để tìm được họ?"

Huyền Hoàng chủ xòe tay, để một đốm sáng màu trắng lơ lửng bay đến trước mặt Diệp Huyên. Hắn mở tay ra nhưng nó không trực tiếp chui vào đầu. Một chốc sau, hắn rời đi.

Huyền Hoàng chủ nhìn theo, lẩm bẩm: “Người này... đừng nói là đi gây thù với Đạo Môn đó chứ?"

Dương lão: “...”

Rời khỏi Huyền Hoàng giới rồi, Diệp Huyên ngự kiếm về phía Tây, một hồi lâu sau thì dừng lại phía trên một vùng đất hoang tàn không người cư trú, lại còn mang theo không khí nóng hừng hực.