2284: “chính Là Cô Gái Váy Trắng Đó!”
Tiểu Linh Nhi nhếch miệng cười, sau đó vội vàng đi đến trước mặt cô bé và chỉ chỉ vào mấy cường giả của Kiếm Võ Môn.
Chứng kiến một màn này, sắc mặt của những cường giả kiếm võ môn đều thay đổi.
Đúng lúc đó, Lý Tinh Hà đang ở phía xa bỗng lên tiếng: “Rút!”Nghe thấy lời hạ lệnh của Lý Tinh Hà, cường giả của Kiếm Võ Môn vội vàng rút lui.
Cô bé cũng không có đuổi theo, cô bé chỉ liếc mắt nhìn Lý Tinh Hà một cái, thân thể hắn ta đã hoàn toàn mờ ảo, lập tức phải biến mất.
Lý Tinh Hà nhìn cô bé và hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”Cô bé li3m li3m xiên kẹo hồ lô, sau đó mới nói: “Ngươi có kẹo hồ lô không? Nếu có ta sẽ nói cho ngươi biết!”Lý Tinh Hà: “…”Mọi người: “…”Cuối cùng, Lý Tinh Hà hoàn toàn biến mất, còn hắn ta đến chết cũng không biết được tột cùng cô bé này là ai, bởi vì hắn ta không có kẹo hồ lô.
Sau khi Lý Tinh Hà hoàn toàn biến mất, một tòa tháp nhỏ hư ảo xuất hiện trước mặt cô bé.
Tay phải cô bé tung một chiêu, tòa tháp kia bèn xuất hiện trước mặt cô bé.
Tháp Giới Ngục khẽ run lên, vội vàng bay tới trước mặt Diệp Huyên, nó đang run rẩy giống như thực sự sợ hãi cô bé này.
Cô bé nhìn qua tháp Giới Ngục, tay phải cô bé tung ra một chiêu, tháp Giới Ngục lại bay vào trong tay cô bé.
Cô bé đưa mắt quan sát đánh giá tháp Giới Ngục, sau đó lên tiếng hỏi: “Ừm, ngươi là ai?”Lúc này bỗng nhiên Diệp Huyên cất tiếng hỏi: “Ngươi biết tháp này sao?”Cô bé quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên rồi gật đầu: “Ta đã từng đánh nó!”Diệp Huyên: “…”Cô bé quan sát chiếc tháp trong tay, sau khi do dự một lát bèn nhìn về phía Diệp Huyên: “Người phụ nữ kia còn ở trong tháp không?”“Người phụ nữ kia?”Diệp Huyên ngạc nhiên: “Người phụ nữ nào cơ?”Cô bé nói: “Chính là cô gái váy trắng đó!”Cô gái váy trắng!Diệp Huyên liếc nhìn cô bé, sau đó nói: “Trước đây nàng ấy có ở, nhưng giờ thì không”.
“Ồ!”.
Diệp Huyên hơi ngước mắt lên nhìn, cô bé này đã từng đánh nhau với cô gái váy trắng...
Rốt cuộc cô bé này là ai?
Cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, lòng bàn tay mở ra, kiếm trong tay Diệp Huyên bay đến trước mặt cô bé.
Cô bé nhìn kiếm Thiên Tru, nói: “Thiên Tru!”
Diệp Huyên hỏi: “Ngươi biết nó?”
Cô bé gật đầu, sau khi trả lại kiếm cho Diệp Huyên, cô bé liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, khóe môi hơi nhếch lên: “Đều không ở đây, ta phải đi thôi!”
Nói xong cô bé thật sự bỏ đi.
Nhưng đúng lúc này, có vẻ cô bé nghĩ ra chuyện gì đó, quay người lại nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Còn kẹo hồ lô không?”
Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu, lấy ra một que kẹo hồ lô lớn đưa cho đối phương. Cô bé vui sướng cười toe toét, sau khi nhận lấy kẹo hồ lô, nói: “Sau này ai dám bắt nạt ngươi thì chính là bắt nạt ta, chính là bắt nạt Bạch của ta, bắt nạt Dương ca của ta, bắt nạt An tỷ của ta”.
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Linh Nhi lại lấy ra một cái nhẫn chứa đồ, đưa cho cô bé. Bên trong chiếc nhẫn có rất nhiều linh quả.
Cô bé cất chiếc nhẫn chứa đồ đi, do dự một chút sau đó nói: “Ta... Không có đồ cho ngươi...”
Tiểu Linh Nhi vội vàng lắc đầu, cô bé chỉ về chỗ Lý Tinh Hà ngã xuống ở phía xa xa, rõ ràng là chỉ người đã giúp đỡ cô bé và Diệp Huyên.
Nhị Nha nghĩ một chút sau đó nói: “Không được, ta không thể lấy không đồ của ngươi. Hay là thế này đi, ta giúp ngươi đánh nhau vậy. Ngươi nói đi, ngươi không thuận mắt ai, ta đi đánh chết hắn”.
Viêm Già ở bên cạnh khóe miệng hơi giật giật, sao cô bé này lại bạo lực như thế chứ...
Vẻ mặt của Diệp Huyên cũng có chút cổ quái, cô bé này thực sự hơi bạo lực.
Tiểu Linh Nhi nhìn sang Diệp Huyên, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cái đó, thân phận này của ngươi có thể tồn tại bao lâu?”
Cô bé nhìn cơ thể của mình rồi lên tiếng đáp lại: “Một tháng”.
Một tháng!
Diệp Huyên trầm tư giây lát sau đó nói: “Thế này đi ngươi cứ đi chơi trước đã, đợi khi nào bọn ta cần thì sẽ gọi ngươi, thế có được không?”
Cô bé nghĩ ngợi một chút rồi đáp lại: “Cũng được!”
Nói xong cô bé bấm đốt ngón tay một cái, một luồng ánh sáng đen chui vào trong ấn đường Tiểu Linh Nhi.
Cô bé nói: “Cần đánh nhau thì gọi cho ta!”
Nói xong cô bé liền rời đi. Mà đúng lúc này Đế Khuyển phía xa xa bỗng nhiên đi tới trước mặt cô bé.
Ánh mắt cô bé rơi trên người Đế Khuyển, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra chiếc răng hổ.
2286: “Lúc Đánh Nhau Nhớ Phải Gọi Ta!”
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyên hơi biến đổi. Nụ cười của cô bé này có chút không thân thiện mấy.
Sắc mặt Đế Khuyển cũng thay đổi, trực tiếp nói với Diệp Huyên rằng cô bé trước mặt này muốn ăn nó!
Quá là đáng sợ!
Đế Khuyển vội vàng lấy ra một xâu kẹo hồ lô đưa cho cô bé: “Cho này!”
Kẹo hồ lô!
Ánh mắt cô bé dán lên cái kẹo hồ lô, hơi do dự một chút sau đó đón lấy kẹo hồ lô.
Thấy thế, Đế Khuyển nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, nó nhìn cô bé: “Cái này... Ta còn có thể thăng cấp không?”
Thăng cấp!
Khóe miệng Diệp Huyên hơi giật giật, Đế Khuyển này...
Cô bé liếc nhìn Đế Khuyển đánh giá nó. Nghĩ ngợi một chút, cô bé bấm đốt tay một cái, một giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống trước mặt Đế Khuyển.
Tinh huyết!
Đế Khuyển vội vàng đón lấy giọt tinh huyết đó, móng vuốt của nó run lên vì nó cảm nhận được sức mạnh cường đại ẩn chứa trong giọt tinh huyết ấy.
Thấy thế, Diệp Huyên vội vàng nói: “Đây... Ta cũng muốn một giọt, có được không?”
Cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên hỏi một cách yếu ớt: “Có được không?”
Lúc này hắn đã không quan tâm được điều gì nữa.
Đồ mặt dày tham lam!
Cô bé im lặng chốc lát sau đó vẫn bấm đốt tay một cái, một giọt tinh huyết rơi xuống trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên vội vàng nhận lấy nó, đây là thứ cực tốt, tinh huyết của yêu thú là thứ tốt nhất dùng để tôi luyện cơ thể. Có được giọt tinh huyết này cơ thể của hắn rất có thể sẽ đột phá.
Cô bé nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Lúc đánh nhau nhớ phải gọi ta!”
Nói xong cô bé lập tức xoay người biến mất ở phía cuối chân trời, mà ở nơi chân trời bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lớn: “Đều không còn nữa, ha ha...”
Giọng nói vừa dứt...
Ầm!
Phía chân trời xa xa bất ngờ tối đen một khoảng...
Trong sân, Viêm Già đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Sao mà ta cứ cảm thấy cô bé sẽ gây thêm chuyện nhỉ?”
Gây chuyện?