Kia chính là đại thế giới Huyền Hoàng, nếu như có thể dừng chân ở đó, điều này vô cùng có lợi đối với bọn họ.
Lúc này, một lão già đi ra và nói: “Nhà họ Lâm ta nguyện đi theo Thần chủ tiến đến đại thế giới Huyền Hoàng!”
Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người bước ra. Cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều nguyện ý đi theo Diệp Huyên tiến tới đại thế giới Huyền Hoàng.
Lợi ích là thứ có thể kích động lòng người nhất!
Diệp Huyên gật gật đầu, sau đó nói tiếp: “Chư vị chuẩn bị chút đi, hai ngày sau chúng ta sẽ thẳng tiến đến Bắc Cảnh của đại thế giới Huyền Hoàng!”
Nói xong hắn bèn đứng dậy rời đi.
VietWriter.vn
Còn mọi người vẫn còn ở lại trong điện tiếp tục thảo luận.
Diệp Huyên quay về phòng của mình, hắn ngồi xếp bằng, sau đó lấy ra nhẫn chứa đồ của Bắc Cảnh Vương.
Đồ vật trong nhẫn chứa đồ cũng không nhiều, thế nhưng đều là cấp bậc cực phẩm.
Trong đó, bảo vật cấp bậc Thần Cảnh có khoảng sáu món, mà hai món chính là kiếm.
Mặc dù hai thanh kiếm này không tốt bằng kiếm Thiên Tru và kiếm Trấn Hồn của hắn, nhưng chúng đều là những thanh kiếm đứng đầu.
Có thể giữ lại để cắn nuốt!
Bởi vì, nói đến kiếm thì hắn đã có kiếm Thiên Tru và kiếm Trấn Hồn rồi.
Hơn nữa hiện tại còn có thêm một thanh kiếm của cô gái váy trắng nữa.
Hắn không thiếu kiếm để dùng, nhưng thiếu kiếm để hấp thu.
Ngoài sáu bảo vật cấp Thần Cảnh ra thì còn có một bảo vật khác của cấp Chí Cảnh.
Bảo vật của cấp Chí Cảnh!
Phải biết rằng kiếm Trấn Hồn chẳng qua cũng là Chí Cảnh.
Là một chiếc giáp, một chiếc giáp tỏa ra kim quang.
Diệp Huyên cầm giáp lên, chiếc giáp khẽ run giống như đang đáp lại điều gì đó.
Diệp Huyên nhẹ nhàng bấm đầu ngón tay, một giọt máu rơi trên chiếc giáp, vậy mà cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Diệp Huyên nhíu mày, hắn cầm theo chiếc giáp kia đi lên lầu sáu tìm A Việt và Viêm Già.
Diệp Huyên nói: “A Việt cô nương, chiếc giáp này dùng thế nào?”
A Việt đưa mắt thoáng nhìn qua chiếc giáp trong tay Diệp Huyên, sâu trong đôi mắt nàng ta ánh lên một nét kinh ngạc: “Thứ này cũng không có tệ đâu”.