Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2191-2194




2191: Địa Bàn Bắc Cảnh!


Lúc này, biểu cảm của mọi người trong điện đều tràn ngập sự vui vẻ.

Thắng rồi!Thần Quốc thắng rồi! Không những giành thắng lợi, mà còn thu nạp được mấy nhánh đội quân ở Bắc Cảnh!Có thể nói rằng, chưa bao giờ Thần Quốc hùng mạnh như hiện tại.


Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lên tiếng nói: “Chư vị hãy chuẩn bị một chút, chúng ta cần tiến quân vào Bắc Cảnh!”Tiến quân Bắc Cảnh!Nghe thấy vậy, tất cả mọi người trong điện đều sững sờ!Thượng Quan Tiên Nhi cũng hơi ngẩn người, nàng ấy không nghĩ rằng Diệp Huyên sẽ có loại ý nghĩ này.

Diệp Huyên nhẹ giọng và nói: “Chư vị, đại thế giới Huyền Hoàng sẽ không bỏ qua đâu!”Lúc này, Thượng Quan Tiên Nhi thấp giọng nói: “Có vị tiền bối kia ở đây, người của đại thế giới Huyền Hoàng còn dám ra tay với chúng ta hay sao?”Cô gái váy trắng!Trước mắt mà nói, sức mạnh của cô gái váy trắng bày ra quả thực vô cùng kinh khủng!Diệp Huyên lắc đầu: “Chúng ta không để gửi gắm hết hy vọng lên người nàng ấy được!”Cô gái váy trắng cũng đã đủ mạnh, lần ra tay này đã khiến đại thế giới Huyền Hoàng hoàn toàn khiếp sợ.

Thế nhưng hắn không cho rằng làm vậy là đã đủ để hù dọa thế lực bên đại thế giới Huyền Hoàng, dù sao đó cũng là nơi lớn mạnh nhất trong toàn bộ Vũ trụ Tứ Duy.

Cùng lắm đối phương chỉ là kiêng kỵ cô gái váy trắng mà thôi!Chỉ có người đã từng đối mặt với cô gái váy trắng rồi mới có thể biết được nàng ấy đáng sợ nhường nào.

Mà trực giác mách bảo hắn, chắc chắn người của đại thế giới Huyền Hoàng sẽ không bỏ qua như vậy đâu!Còn hắn cũng không muốn gửi gắm hết hy vọng lên người cô gái váy trắng.

Diệp Huyên lại nói: “Chư vị, chúng ta nhất định phải tiến quân Bắc Cảnh! Hiện giờ bộ phận có chiến lực cao của Bắc Cảnh đều đã bị tiêu diệt hết, đây chính là cơ hội của chúng ta! Cũng chỉ có như vậy chúng ta mới có thể đổi chiến trường thành đại thế giới Huyền Hoàng chứ không phải là vũ trụ hỗn độn”.

Lúc này, lão Văn thấp giọng nói: “Bên kia là đại thế giới Huyền Hoàng… Chúng ta cứ như vậy mà đi tới… e rằng sẽ tạo ra nhiều phiền toái”.


Diệp Huyên cười nói: “Chúng ta còn sợ phiền toái gì nữa sao? So với ngồi đây chờ chết, ta thà chủ động xuất kích.

Hơn nữa, chư vị à, địa bàn Bắc Cảnh rộng lớn như vậy, chẳng lẽ chư vị không động lòng chút nào sao?”Nghe vậy, một vài người trong điện cũng hơi dao động.

Địa bàn Bắc Cảnh!.

2192: Bảo Vật Của Cấp Chí Cảnh!


Kia chính là đại thế giới Huyền Hoàng, nếu như có thể dừng chân ở đó, điều này vô cùng có lợi đối với bọn họ.

Lúc này, một lão già đi ra và nói: “Nhà họ Lâm ta nguyện đi theo Thần chủ tiến đến đại thế giới Huyền Hoàng!”

Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người bước ra. Cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều nguyện ý đi theo Diệp Huyên tiến tới đại thế giới Huyền Hoàng.



Lợi ích là thứ có thể kích động lòng người nhất!

Diệp Huyên gật gật đầu, sau đó nói tiếp: “Chư vị chuẩn bị chút đi, hai ngày sau chúng ta sẽ thẳng tiến đến Bắc Cảnh của đại thế giới Huyền Hoàng!”

Nói xong hắn bèn đứng dậy rời đi.

Còn mọi người vẫn còn ở lại trong điện tiếp tục thảo luận.

Diệp Huyên quay về phòng của mình, hắn ngồi xếp bằng, sau đó lấy ra nhẫn chứa đồ của Bắc Cảnh Vương.

Đồ vật trong nhẫn chứa đồ cũng không nhiều, thế nhưng đều là cấp bậc cực phẩm.

Trong đó, bảo vật cấp bậc Thần Cảnh có khoảng sáu món, mà hai món chính là kiếm.

Mặc dù hai thanh kiếm này không tốt bằng kiếm Thiên Tru và kiếm Trấn Hồn của hắn, nhưng chúng đều là những thanh kiếm đứng đầu.

Có thể giữ lại để cắn nuốt!


Bởi vì, nói đến kiếm thì hắn đã có kiếm Thiên Tru và kiếm Trấn Hồn rồi.

Hơn nữa hiện tại còn có thêm một thanh kiếm của cô gái váy trắng nữa.

Hắn không thiếu kiếm để dùng, nhưng thiếu kiếm để hấp thu.

Ngoài sáu bảo vật cấp Thần Cảnh ra thì còn có một bảo vật khác của cấp Chí Cảnh.

Bảo vật của cấp Chí Cảnh!

Phải biết rằng kiếm Trấn Hồn chẳng qua cũng là Chí Cảnh.

Là một chiếc giáp, một chiếc giáp tỏa ra kim quang.

Diệp Huyên cầm giáp lên, chiếc giáp khẽ run giống như đang đáp lại điều gì đó.

Diệp Huyên nhẹ nhàng bấm đầu ngón tay, một giọt máu rơi trên chiếc giáp, vậy mà cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Diệp Huyên nhíu mày, hắn cầm theo chiếc giáp kia đi lên lầu sáu tìm A Việt và Viêm Già.

Diệp Huyên nói: “A Việt cô nương, chiếc giáp này dùng thế nào?”

A Việt đưa mắt thoáng nhìn qua chiếc giáp trong tay Diệp Huyên, sâu trong đôi mắt nàng ta ánh lên một nét kinh ngạc: “Thứ này cũng không có tệ đâu”.


2193: “Không Tồi Là Như Nào?”


Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Không tồi là như nào?”

A Việt nói: “Bên trong chiếc giáp này có linh, hẳn là Kim Linh, mà nhìn chiếc giáp này thì chắc hẳn trước đây từng là một chiếc giáp ngũ hành. Nhưng không biết tại sao hiện giờ chỉ còn lại Kim Linh, nếu như có đủ cả năm linh thì e là thanh kiếm Thiên Tru trong tay ngươi cũng khó có thể làm hư nó”.

Diệp Huyên đang muốn lên tiếng thì lúc này, kiếm Thiên Tru đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, kiếm Thiên Tru run rẩy giống như đang kháng nghị vậy.

A Việt liếc nhìn kiếm Thiên Tru, sau đó nàng ta cười nói: “Là ta sai rồi! Cho dù nó có tập hợp đủ năm linh cũng không có cách nào đấu lại được ngươi!”

Kiếm Thiên Tru run rẩy, sau đó quay về trong tay Diệp Huyên.



Diệp Huyên cười, sau đó hắn nhìn về phía A Việt: “A Việt cô nương, phải làm sao để thu phục được chiếc giáp này?”

A Việt nói: “Chiếc giáp này có linh, nếu muốn nó chịu nghe lệnh ngươi thì có hai cách: Cách thứ nhất là phải tiếp xúc mềm mỏng với nó, dùng nhân cách để chinh phục nó; Cách thứ hai là dùng biện pháp cứng, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, nếu không để cho ngươi dùng, ngươi lập tức hủy nó!”

Diệp Huyên: “…”

A Việt trả giáp lại cho Diệp Huyên: “Ngươi tự xem mà làm đi”.

Diệp Huyên nhìn chiếc kim giáp trong tay: “Chống đối ta sao?”

Kim giáp không có phản ứng!

Diệp Huyên lắc đầu, sau đó hắn lấy ra thanh kiếm Thiên Tru, lúc này chiếc kim giáp kia vội vàng trốn sau lưng A Việt.

Diệp Huyên nhìn chiếc kim giáp: “Ta cho người cơ hội lựa chọn một lần nữa!”

Kim giáp run rẩy tựa như là đang nói cái gì đó.


Diệp Huyên nhìn về phía A Việt, A Việt xòe hai tay: “Ta có phải Tiểu Linh Nhi kia đâu”.

Diệp Huyên nhếch miệng cười, sau đó nói: “Tiểu Linh Nhi!”

Bên ngoài lối vào lầu thứ tám, không biết Tiểu Linh Nhi đang làm cái gì đột nhiên cúi đầu nhìn xuống. Cô bé cất thứ gì đó đi rất nhanh, sau đó xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Diệp Huyên nhìn thấy Tiểu Linh Nhi bèn nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Tiểu Linh Nhi lắc đầu: “Không… Ta, ta rất ngoan…”

Diệp Huyên xoa đầu Tiểu Linh Nhi: “Đừng có làm chuyện xấu, biết không?”

Tiểu Linh Nhi chớp mắt nhìn lại: “Cái gì mới xem là chuyện xấu?”

Diệp Huyên: “…”

A Việt đứng một bên lắc đầu: “Tốt nhất ngươi nên quản tiểu nha đầu này đi”.

Diệp Huyên lắc đầu thở dài, quản tiểu nha đầu này ư? Quản thế nào? Cái chính là hắn cũng không nhẫn tâm được!

Tuy nha đầu này có hơi nghịch ngợm nhưng cũng không có phạm phải sai lầm gì quá lớn.

Lúc này, Tiểu Linh Nhi đi đến trước mặt chiếc kim giáp, cô bé đánh giá chiếc kim giáp này một chút, sau đó nói: “Cái này được đấy!”

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi nói với nó, bảo nó đi theo ta”.

Tiểu Linh Nhi sờ sờ kim giáp, chiếc kim giáp này cũng không phản kháng, một lát sau Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyên và nói: “Nó đồng ý!”


Đồng ý rồi?

Diệp Huyên sửng sốt: “Đây… Nó đồng ý rồi hả?”

Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Có điều nó nói phải để nó ở lại chỗ này”.

Diệp Huyên nhìn về phía A Việt, nàng ta trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Đều là linh thể, dễ nói chuyện”.

Diệp Huyên: “…”

Cứ thế, Diệp Huyên có được sự đồng ý của chiếc kim giáp nhưng không hề nhận chủ. Diệp Huyên có thể dùng chiếc kim giáp này nhưng hắn vẫn chưa thể coi là chủ nhân của nó được.

Loại bảo vật này có linh, Diệp Huyên cũng không tiện dùng sức mạnh cưỡng chế, có thể sử dụng là được rồi.

Hơn nữa, sau khi dùng chiếc kim giáp này, lại thêm thân thể Thần Cảnh vốn có, có thể nói hiện tại hắn là kẻ đánh không chết.

Trừ phi gặp phải loại cường giả có cấp bậc như Bắc Cảnh Vương, nếu không, dù hắn có đứng đó mặc cho người ta chém, đối phương cũng không gi3t chết nổi hắn.

Ngoài những bảo vật này ra, trong nhẫn chứa đồ của Bắc Cảnh Vương còn có rất nhiều thiên thảo địa bảo và đan dược, đặc biệt là những đan dược kia, Diệp Huyên vừa nhìn thấy hai mắt đã lập tức lóe lên kim quang.

Bởi vì trong số những đan dược đó có rất nhiều loại có tác dụng giúp củng cố và nâng cao cảnh giới.

Cường giả của Thần Quốc không hề yếu, thiên phú lại càng chẳng phải kém, nhưng thứ bọn họ thiếu chính là tài nguyên tốt. Hiện giờ có những đan dược này, chắc chắn rất nhiều cường giả Đế Cảnh sẽ có thể đột phá lên đến Thần Cảnh.

Thăng lên Chí Cảnh cũng không phải là không thể!

Ngoài những thứ này ra, trong nhẫn chứa đồ của Bắc Cảnh Vương còn có rất nhiều tinh thạch. Những tinh thạch này cũng không có quá nhiều, ước chừng trăm vạn khối, nhưng không phải Thần Tinh, mà là một loại tinh thạch có năng lượng cao hơn Thần Tinh rất nhiều. Trong loại tinh thạch này chứa đựng năng lượng cực kỳ khủng khiếp, có thể nói còn cao gấp mười mấy lần Thần Tinh nữa.

Đúng là đồ tốt!


2194: Cô Gái Váy Trắng!


Diệp Huyên vội vàng cất những tinh thạch này đi. Chỉ cần một khối loại tinh thạch này cũng đã đủ để hắn có thể hoàn toàn khôi phục linh khí trong thời gian cực ngắn.

Quả là đồ tốt!



Diệp Huyên cười ha hả, có thể nói lần thu hoạch này khá vừa ý.

Quan trọng là hắn còn hợp nhất được toàn bộ đội quân tinh nhuệ của Bắc Cảnh.

Sau khi nói chuyện cùng hai người A Việt bọn họ một lát, Diệp Huyên bèn rời khỏi và đi tới tháp Giới Ngục, hiện tại chuyện hắn cần làm không phải là những thứ tầm thường nữa.

Bên trong Thần Điện, Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu đang xử lý các loại chính vụ.

Diệp Huyên chính là hoàn toàn mặc kệ việc quản lý, hắn gần như không hề quan tâm tới công việc nội bộ của Thần Quốc. Có thể nói nội vụ của Thần Quốc chủ yếu đều do Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi lo lắng bận tâm.

Thấy Diệp Huyên đi tới, hai cô gái đều dừng lại.

Diệp Huyên đi tới trước mặt hai cô gái rồi cười nói: “Sắp xếp thế nào rồi?”

Thượng Quan Tiên Nhi nói: “Về cơ bản thì người của chúng ta đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, ngày mai mọi người có thể thẳng tiến đại thế giới Huyền Hoàng!”

Nói đến đây, nàng ấy do dự một chút sau đó mới nói tiếp: “Nếu chúng ta rời đi thì người của vũ trụ hỗn độn này phải làm thế nào?”


Diệp Huyên cười nói: “Cũng đâu phải là vứt bỏ bọn họ, đợi sau khi chúng ta ổn định ở đại thế giới Huyền Hoàng xong, lúc đó người ở đây muốn qua có thể qua bất cứ lúc nào”.

Thượng Quan Tiên Nhi suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Như này ngược lại cũng được”.

Nói đến đây, nàng ấy nhìn về phía Diệp Huyên: “Lần này đi tới đại thế giới Huyền Hoàng cái gì cũng chưa biết, vậy ngài có chuẩn bị gì không?”

Diệp Huyên cười nói: “Cần chuẩn bị gì chứ? Ngược lại, chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng nếu ai đó ăn hiếp chúng ta, chúng ta lập tức đánh người đó”.

Thượng Quan Tiên Nhi khẽ mỉm cười: “Được”.

Khương Cửu nhìn về phía Diệp Huyên: “Vị tiền bối váy trắng kia có xuất hiện nữa không?”

Cô gái váy trắng!

Diệp Huyên trầm mặc.

Nàng ấy không biết cô gái váy trắng đang làm gì, nhưng trước mắt, xem ra đối phương sẽ không dễ dàng xuất hiện đâu.

Trừ phi người của đại thế giới Huyền Hoàng tiếp tục đi tìm nàng ấy…

Ngược lại hắn cũng hy vọng người của đại thế giới Huyền Hoàng đi tìm nàng ấy.

Đúng lúc này, Thượng Quan Tiên Nhi đang đứng một bên bỗng lên tiếng: “Những tông môn và thế gia rời đi trước đây cũng quay về rồi”.