Thượng Quan Tiên Nhi nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ngài xem, ta không hề hoảng chút nào, thậm chí còn muốn cười, ha ha…”
Thượng Quan Tiên Nhi đang định nói thì ở bên phải hai người, một con tàu Đế Tinh đột nhiên bay đến gần. Rất nhanh, con tàu Đế Tinh đó dừng lại ở trước mặt Diệp Huyên, trên tàu, một cô gái váy trắng đi ra, nàng ta quan sát Diệp Huyên, cười hỏi: “Các hạ là Diệp Huyên?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”
Cô gái váy trắng khẽ cười: “Là ngươi đã diệt Liêu Nguyên Tông?”
Diệp Huyên khẽ nheo mắt: “Ngươi là người của Kiếm Võ Tông!”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Nghe nói kiếm của tổ sư chúng ta đang nằm trong tay ngươi?”
VietWriter.vn
Diệp Huyên nhìn kiếm Thiên Tru trong tay: “Thế nào?”
Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên, vẫn giữ nét mặt tươi cười: “Xin ngươi hãy trả lại nó!”
Lúc này, kiếm Thiên Tru đột ngột chấn động dữ dội.
Trả lại kiếm Thiên Tru?
Diệp Huyên ngẩn người.
Hắn thật không ngờ, Kiếm Võ Môn này vậy mà đến tìm hắn đòi trả kiếm!
Diệp Huyên nhìn kiếm Thiên Tru đang rung trong tay: “Ý của ngươi thế nào?”
Hắn dĩ nhiên là tôn trọng ý kiến của kiếm Thiên Tru!
Bởi vì dưa hái xanh không ngọt, hắn cũng không muốn ép buộc kiếm Thiên Tru!
Lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên nói: “Nó nói chém nàng ta!”
Diệp Huyên: “...”
Kiếm Thiên Tru rung lên, một luồng kiếm ý chém thẳng về phía cô gái váy trắng.
Cô gái váy trắng cau mày, phất tay áo lên, luồng kiếm ý lập tức bị buộc dừng lại.
Mà Diệp Huyên đã hiểu ý của kiếm Thiên Tru.
Diệp Huyên nhìn cô gái váy trắng: “Kiếm này hình như không bằng lòng đi theo ngươi!”
Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Nó thuộc về Kiếm Võ Môn ta!”
Diệp Huyên giương kiếm Thiên Tru trong tay lên: “Hình như trên đây không viết ba chữ Kiếm Võ Môn”.
Cô gái váy trắng cười nói: “Xem ra ngươi không muốn chủ động trả lại!”
Diệp Huyên nhìn cô gái váy trắng: “Ta nghĩ, thứ ngươi muốn không đơn giản chỉ là kiếm thôi, đúng không?”