Lời nói vừa dứt, một gã đàn ông mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Gã đàn ông liếc mắt đánh giá Diệp Huyên: “Ngươi chính là Diệp Huyên?”
Diệp Huyên nhìn gã ta: “Ngươi từng nghe tên ta rồi à?”
Gã đàn ông áo trắng mặt không cảm xúc: “Nghe nói ngươi cự tuyệt lời chiêu hàng của Bắc Cảnh chúng ta?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Gã đàn ông cười khẽ: “Ngươi đúng là có gan lớn đấy, nhưng lại rất ngu xuẩn. Ngươi…”
VietWriter.vn
Diệp Huyên đột nhiên cắt ngang: “Ngươi đại diện cho Bắc Cảnh xuất chiến à?”
Gã áo trắng gật đầu: “Đúng!”
Diệp Huyên đột nhiên biến mất khỏi vị trí.
Gã áo trắng biến sắc, trong tay gã đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương, ngay sau đó, gã liền đâm về phía trước.
Thế thương nhanh như chớp.
Diệp Huyên chém xuống một nhát, thanh trường thương trong tay gã áo trắng đã bị vỡ nứt, Nhìn thấy cảnh tượng này, gã ta liền biến sắc, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Nhưng kiếm của Diệp Huyên còn nhanh hơn.
Một chiếc phi kiếm trực tiếp xuất hiện trước mặt gã áo trắng, trong lúc hoảng hốt, gã ta vội vàng nghiêng người tránh né nhưng rốt cuộc vẫn chậm, cả cánh tay phải của gã ta đã bay thẳng ra ngoài.
Sau khi người đàn ông áo trắng dừng lại bỗng chuyển sang nhìn Diệp Huyên: “Kiếm này của ngươi…”
Lời còn chưa dứt, một thanh phi kiếm đã xuyên thẳng qua giữa trán hắn ta.
Xoẹt!
Máu tươi bắn tung tóe!
Hơi thở của người đàn ông áo trắng lập tức không còn, nhưng trong mắt hắn ta vẫn lộ rõ vẻ khó mà tin nổi.
Hắn ta không ngờ mình lại chết nhanh tới vậy.
Diệp Huyên vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc, hắn nhìn về phía chiến hạm khổng lồ: “Phái kẻ nào lợi hại chút đi”.
Chiếc chiến hạm không có tiếng đáp lại.
Diệp Huyên cười nói: “Không có ai sao?”