2130: Là Ma Quỷ Thì Có!
Thấy cảnh này, Diệp Huyên sa sầm mặt, chắc chắn thân thể của người đàn ông này lại mạnh hơn rồi!Sau một thoáng yên tĩnh, Diệp Huyên đột nhiên lao về phía trước, đánh một quyền vào mặt người đàn ông.
Mà lần này, người đàn ông trung niên lại không né tránh cũng không phản kháng, mặc cho Diệp Huyên đánh một quyền kia lên mặt mình.
Bịch!Ông ta lùi lại mấy trượng, nhưng Diệp Huyên lại lùi tận mấy trăm trượng!Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn tay phải của mình, lúc này tay phải của hắn đã tê dại, sức mạnh trong nắm đấm khi nãy phản phệ lại hắn ít nhất tám phần mười!Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên, người này không chỉ thân thể mạnh hơn mấy lần, mà còn biết phản phệ nữa!Đây là người sao?Là ma quỷ thì có!Người đàn ông trung niên chậm rãi đi về phía Diệp Huyên, mỗi một bước của ông ta đều khiến mặt đất rung lên, lực lượng mạnh mẽ và phòng ngự thân thể đủ khiến người ta thấy tuyệt vọng!Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ông đang sử dụng thuật thần thông đúng không?”Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Tuyệt kỹ của ta, không phải ngoại vật”.
Tuyệt kỹ!Diệp Huyên gật đầu: “Được, vậy ta cũng sử dụng tuyệt kỹ đây!”Dứt lời, hắn mở tay phải ra, một thanh kiếm bay vào trong tay hắn, một khắc sau, kiếm thế ngất trời cuộn trào từ trong người hắn.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên, nhếch miệng cười: “Nhất…”Khi đọc lên chữ “Nhất” này, không gian xung quanh lập tức nứt ra.
Diệp Huyên lại nói: “Kiếm…”Chữ “Kiếm” vừa vang lên.
Ong!Một tiếng kiếm reo vang lên tận trời, trong nháy mắt, cả Thiên Cơ Thành cũng bắt đầu nứt ra.
Lúc này, nụ cười trên khóe miệng Diệp Huyên trở nên hơi dữ tợn: “Vô…”Vào khoảng khắc chữ này vang lên, một luồng kiếm thế đã quét sách cả Thiên Cơ Thanh, không gian trong phạm vi trăm nghìn trượng xung quanh bắt đầu sụp xuống.
Thấy cảnh này, người đàn ông trung niên lộ vẻ hoảng sợ!Lần này, trong mắt ông ta không còn sự kiêng dè nữa, mà là hoảng sợ!Lúc Diệp Huyên muốn đọc lên chữ cuối, người đàn ông trung niên đột nhiên nói: “Ta chịu thua!”Chịu thua?Diệp Huyên ngẩn người, người này chịu thua?Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyên, lại nói: “Ta chịu thua!”Trong khoảnh khắc khi nãy, ông ta thật sự cảm nhận được cái chết!Nếu không chịu thua, ông ta biết, thân thể của mình chắc chắn không đỡ được một kiếm Diệp Huyên sắp chém ra!.
Chắc chắn không đỡ được!
Diệp Huyên cất kiếm, kiếm thế tràn ngập xung quanh lập tức biến mất.
Hắn không muốn thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng này, Nhất Kiếm Vô Lượng này không có phản phệ quá mạnh, không đúng, nên nói là không có tác dụng phụ luôn, nhưng lại rất mất sức!
Bây giờ người đàn ông đã chịu thua, đương nhiên hắn cũng sẽ dừng tay.
Phải biết rằng mục đích lần này đến đây là để tìm Tiểu Thất, chứ không phải giết người.
Thấy Diệp Huyên dừng tay, người đàn ông trung niên lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhìn Diệp Huyên một cái: “Kiếm kỹ khi nãy của ngươi là kiếm kỹ gì?”
Diệp Huyên nói: “Nhất Kiếm Vô Lượng, ta tự nghĩ ra!”
Người đàn ông trung niên trợn mắt há mồm: “Tự… Tự nghĩ ra? Ngươi… chắc chứ?”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Đương nhiên! Kiếm kỹ này là do ta tự nghĩ ra lúc mười tám tuổi! Ta là kiếm tu, sẽ không nói dối!”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chắc là mình tự nghĩ ra à?”
Diệp Huyên lạnh lùng đáp: “Không nói đến vấn đề này nữa, ông thua rồi, bây giờ, ông nên thực hiện lời của mình rồi”.
Thua rồi!
Người đàn ông lập tức sa sầm mặt, một lát sau, ông ta trầm giọng nói: “Ngươi không nên tìm nàng ta!”
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Thế nào? Muốn đổi ý à?”
Người đàn ông trung niên im lặng.
Vẻ mặt Diệp Huyên dần trở nên lạnh lẽo: “Không chịu thua à?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Thiếu niên, ngươi nói ta nghe trước, nàng ta là gì của ngươi!”
Diệp Huyên đáp: “Bạn!”
Bạn!
Nghe vậy, người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, sau một hồi yên lặng, ông ta nói: “Nếu ngươi là bạn của nàng ta, vậy ta nói với ngươi cũng không sao. Chúng ta đưa nàng ta đi sẽ không làm hại đến nàng ta”.
Diệp Huyên hỏi với giọng điệu nặng nề: “Các ông đưa nàng ta đi làm gì?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không thể nói với ngươi được!”
Diệp Huyên nhíu mày, người đàn ông trung niên lại nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không làm hại đến nàng ta, ngược lại là đang bảo vệ nàng ta!”
“Bảo vệ nàng?”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Ông có ý gì?”
2132: “Ngươi Đừng Ép Chúng Ta!”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần biết chúng ta sẽ không làm hại đến nàng ta là được”.
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Huyên một cái: “Thân phận nàng ta đặc biệt, nếu ở lại chỗ các ngươi sẽ gặp nguy hiểm… Ngươi cũng thế”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Ta cũng gặp nguy hiểm? Có ý gì?”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên không chút cảm xúc: “Ngươi là Diệp Huyên của vũ trụ hỗn độn đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông trung niên nói: “Theo tin tức của chúng ta, một vài thế lực thần bí cũng đang bắt đầu chú ý đến ngươi, có lẽ bọn họ sẽ ra tay với ngươi”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Là thế lực thần bí nào vậy?”
Người đàn ông không trả lời câu hỏi của Diệp Huyên: “Đi về đi! Chúng ta không muốn xảy ra bất hòa với ngươi”.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi hỏi: “Ta có thể gặp nàng một lát không?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Bây giờ nàng ta đã ở đại thế giới Huyền Hoàng rồi, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không làm hại đến nàng ta, ngươi cứ lo cho mình đi”.
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên, hắn nhìn ông ta: “Ta muốn biết nàng không sao, nếu không, ta sẽ không đi!”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Diệp Huyên cười gằn: “Ta làm gì? Mẹ kiếp, bây giờ ta là kẻ thù của cả vũ trụ, ông cho rằng ta sẽ sợ các ông sao? Nhiều thêm các ông ta cũng không ngại!”
Đối phương quá qua loa!
Chỉ nói một câu sẽ không làm hại đến Tiểu Thất đã muốn đuổi hắn đi, sao mà được chứ?
Trước khi gặp được Tiểu Thất, hắn sẽ không tin ai cả!
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi đừng ép chúng ta!”
Diệp Huyên giận dữ nói: “Hoặc là cho ta gặp nàng, hoặc là các ông gi3t chết ta!”
Dứt lời, một cái tháp hư ảo đột nhiên xuất hiện ở giữa chân mày của hắn.
Tháp Giới Ngục!
Vào khoảnh khắc tháp Giới Ngục xuất hiện, một áp lực vô hình đột nhiên bao phủ cả Thiên Cơ Thành.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nổi điên cái gì vậy?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên cực kỳ khó coi, sau khi Diệp Huyên sử dụng tháp Giới Ngục, ông ta lại cảm nhận được hơi thở tử vong!
2133: “Ta Cho Ngươi Gặp Nàng Ta”.
Tháp Giới Ngục!
Nếu hắn sử dụng bảo vật Ngũ Duy này, uy lực chắc chắn sẽ không yếu hơn Nhất Kiếm Vô Lượng!
Diệp Huyên nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, sắc mặt hắn vô cùng dữ tợn: “Ông đây muốn gặp nàng, hiểu không?”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Tốt nhất ngươi đừng có làm loạn!”
Diệp Huyên cười dữ tợn: “Xem ra, không giết vài người, các ông sẽ không coi ta ra gì!”
Dứt lời, hắn sử dụng tháp Giới Ngục, một khắc sau, một tia sáng đỏ đột nhiên bao phủ lấy người đàn ông trung niên, cùng lúc đó, trên đầu người đàn ông trung niên xuất hiện một chữ to đỏ như máu: Tù!
Khi chữ này xuất hiện, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, đây là lần đầu tiên ông ta cách cái chết gần như vậy!
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Ông lão ăn mặc rất giản dị, áo màu trắng, chân mang giày vải, đầu tóc bạc phơ, trông rất tiên phong đạo cốt.
Ông lão nhìn chữ “Tù” màu đỏ trên đầu người đàn ông trung niên, sau đó nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ngũ Duy…”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta cho ngươi gặp nàng ta”.
Nghe vậy, Diệp Huyên nhìn về phía ông lão: “Thật không?”
Ông lão gật đầu: “Đương nhiên!”
Diệp Huyên vung tay phải lên, tháp Giới Ngục biến mất, chữ “Tù” màu đỏ trên đầu gã cũng biến mất. Người đàn ông trung niên lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong khoảnh khắc khi nãy, ông ta biết nếu Diệp Huyên không dừng tay, ông ta sẽ chết chắc!
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, trong mắt tràn đầy kiêng dè.
Thực lực của Diệp Huyên này cũng không phải quá yêu nghiệt, nhưng hắn lại có rất nhiều bảo vật!
Hơn nữa, cái này còn đáng sợ hơn cả cái kia!
Diệp Huyên nhìn ông lão, ông lão nhẹ giọng nói: “Bảo vật Ngũ Duy kia đúng là không tầm thường!”
Diệp Huyên lạnh lùng hỏi: “Nàng đâu?”
Ông lão gật đầu: “Đi theo ta!”
Nói xong, lão ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên đi theo.
Chẳng mấy chốc, ông lão đã dẫn Diệp Huyên tới một mật thất.
Lão ta đi đến trước một cái hộp trong mật thất, mở hộp ra, một tia sáng trắng bay ra từ trong hộp, chẳng mấy chốc, một người xuất hiện trong tia sáng trắng đó.
Tiểu Thất!