Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2082-2085




2082: Mở Tất Cả Phong Ấn Ra!


Sâu trong tinh không, Diệp Huyên đứng im trên đầu cự long hoàng kim, Thượng Quan Tiên Nhi đứng bên cạnh hắn.

Lúc này, một người áo đen xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, người áo đen thi lễ với Diệp Huyên: “Thần chủ, người đến lần này là Nguyên soái Liên Khiếu Thiên của Bắc Cảnh! Thực lực người này không rõ, một trăm người y mang tới có lẽ là Bách Nhân Đoàn của Bắc Cảnh”.


Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Bách Nhân Đoàn?”Người áo đen gật đầu: “Đây là một trong ba quân đoàn lớn của Bắc Cảnh, đội quân này có chưa tới trăm người, nhưng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hơn nữa, công pháp tu luyện và bảo vật bọn họ sử dụng đều giống nhau, người ngoại giới gọi bọn họ là “Bách Nhân Địch”, ý chỉ trăm người vô địch!”Trăm người vô địch!Diệp Huyên gật đầu: “Thực lực của trăm người này thế nào?”Người áo đen lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Huyên nói: “Còn cách chúng ta bao xa!”Người áo đen nói: “Lộ trình nửa ngày”.

Diệp Huyên gật đầu: “Tiếp tục dò thám”.

Người áo đen lặng lẽ thối lui.

Trên cự long, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.

Thượng Quan Tiên Nhi nhìn Diệp Huyên, không quấy rầy hắn.

Một lúc sau, Diệp Huyên mở mắt ra, cười khổ một tiếng.

Áp lực!Lúc này, hắn mới phát hiện dù chức vị Thần chủ đứng đầu thiên hạ, nhưng áp lực cũng vô cùng to lớn!Vì phía sau hắn là vô số binh sĩ và con dân Thần Quốc.

Một khi bại trận, những người này đều sẽ chết!Chiến tranh luôn tàn khốc, người của đại thế giới Huyền Hoàng sẽ không nhân từ với vũ trụ hỗn độn.

Diệp Huyên nhìn kiếm Thiên Tru trong tay: “Lần này, có thể là trận chiến cuối cùng của chúng ta rồi”.


Kiếm Thiên Tru rung lên như trả lời.

Diệp Huyên cười tươi, sau đó hắn lấy tháp Giới Ngục ra: “Tháp huynh, ta biết dù ta chết, ngươi cũng sẽ không chết, nếu ta chết, sau này ngươi có thể trả thù vì ta không?”Tháp Giới Ngục rung lên.

Tiểu Linh Nhi nói: “Nó nói nếu ngươi chết, nó sẽ đến đại thế giới Huyền Hoàng mở tất cả phong ấn ra”.

Mở tất cả phong ấn ra!Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: “Nó có thể mở tất cả phong ấn sao?”.

2083: Đi Tìm Cô Gái Váy Trắng Ư?


Sau một thoáng yên tĩnh, Tiểu Linh Nhi nói: “Nó không nói!”

Diệp Huyên im lặng.

Không cần phải nói, chắc chắn tháp Giới Ngục này có thể mở những phong ấn kia, nhưng nhất định nó sẽ không làm.



Vì những tồn tại bị nhốt lại đó rất oán hận nó, với tình trạng của nó bây giờ, mở tầng tám và tầng chín ra, có thể nói là tự tìm đường chết!

Diệp Huyên thôi suy nghĩ, nhìn tháp trong tay, cười nói: “Dù sao ngươi cũng phải nhớ, nếu ta chết, nhất định phải trả thù cho ta đấy. Ha ha ha…”

Tốc độ của cự long tăng nhanh.

Nửa ngày sau.

Mấy người Diệp Huyên gặp được đám người Liên Khiếu Thiên đến từ đại thế giới Huyền Hoàng.

Khi con đại bàng dưới chân Liên Khiếu Thiên nhìn thấy cự long hoàng kim dưới chân Diệp Huyên, nó lập tức trở nên hưng phấn, ánh mắt như muốn cắn người.

Còn cự long hoàng kim kia có hơi bất an.

Liên Khiếu Thiên nhìn Diệp Huyên: “Nghe nói sau lưng ngươi có một kiếm tu váy trắng, bảo nàng ta ra đây?”


Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không biết nàng ở đâu!”

Liên Khiếu Thiên im lặng, sau đó nói: “Thần Cơ, tìm nàng ta”.

Y vừa dứt lời, một ông lão đi ra từ sau lưng y, ông lão vung tay phải lên, một tế đàn lớn xuất hiện trước mặt, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Cho ta một món đồ hoặc bức họa của nàng ta, ta tìm nàng ta giúp ngươi!”

Diệp Huyên: “…”

Đi tìm cô gái váy trắng ư?

Diệp Huyên im lặng khi nghe mục đích của những người này, sau đó quay sang hỏi Liên Khiếu Thiên: “Vì sao phải tìm nàng ấy?"

Đối phương mỉm cười: “Nhổ cỏ tận gốc, ngươi hiểu ý chúng ta chứ?"

Diệp Huyên lập tức hiểu ra, bọn họ không chỉ muốn tiêu diệt hắn mà còn muốn xóa sổ luôn những ai có liên can đến hắn.

Nhưng bọn chúng cho rằng giết cô gái váy trắng dễ dàng như vậy ư?

Hắn bỗng dưng cảm thấy buồn cười.

Liên Khiếu Thiên rất mạnh, đó là điều không thể bàn cãi, nhưng người mà y đang nói đến là cô gái váy trắng, người có thể đè đầu cưỡi cổ cả tòa tháp Giới Ngục!

Ngay cả người mạnh mẽ như đại thần tầng sáu cũng ra vẻ kính sợ khi nhắc đến nàng ấy.


2084: "Vậy Tạm Thời Cứ Đợi Đã”.


Bỗng Liên Khiếu Thiên lại lên tiếng: “Sao? Không dám gọi nàng ta ra à?"

Diệp Huyên suy tư một hồi rồi vung tay lên, để một bức tranh xuất hiện cách đó không xa.



Người con gái trong tranh khoác lên tà váy trắng tinh khiết vô ngần, không nhiễm bụi trần.

Hắn liếc sang: “Cứ tìm đi”.

Lâu rồi không được gặp cô gái váy trắng, hắn cũng nhớ nhung, còn hy vọng mấy người ở đại thế giới Huyền Hoàng này có thể thay hắn tìm được tung tích nàng ấy đây.

Liên Khiếu Thiên đánh mắt sang ông lão có tên Thần Cơ kia. Ông lão gật đầu, vung tay để bức tranh cô gái rơi xuống trên đàn tế, nói: “Cần chút thời gian”.

"Cụ thế?", Liên Khiếu Thiên hỏi.

"Còn phải xem đối phương có cách nơi này xa hay không. Nếu gần thì chỉ cần chốc lát, nếu xa thì vài giờ”.


"Vậy tạm thời cứ đợi đã”.

Liên Khiếu Thiên gật đầu rồi nhìn sang Diệp Huyên: “Có thể trở thành nghĩa tử của Vương chúng ta là điều mà ngàn vạn người ở đại thế giới Huyền Hoàng cầu mà không được, thế mà ngươi lại cự tuyệt. Ngươi sẽ phải hối hận!"

Diệp Huyên chỉ cười: “Ta không có thói quen nhận người khác làm cha”.

Đối phương cũng bật cười: “Ngươi không biết ngươi đã đánh mất cơ duyên khổng lồ nào đâu”.

Diệp Huyên suy tư một hồi rồi hỏi: “Các người đến từ Bắc Cảnh, vậy là cũng sẽ có Nam Cảnh hay Đông Cảnh ư?"

Liên Khiếu Thiên liếc sang: “Sao nào? Có hứng thú với đại thế giới của chúng ta à?"

"Ta chỉ tò mò vì sao chỉ có người Bắc Cảnh đến mà thôi”, Diệp Huyên cười cười: “Chẳng lẽ những người còn lại không có hứng thú với bảo vật này hay vũ trụ hỗn độn?"

Đối phương cười khẽ: “Bọn chúng dĩ nhiên là có hứng thú rồi, nhưng thứ nhất, chúng ta phát hiện ngươi trước; thứ hai, những cứ điểm không gian ở đây đều thuộc về Bắc Cảnh, bọn chúng muốn tới đây mà không có chúng ta hỗ trợ ít nhất cũng phải mất một, hai tháng. Bọn chúng hắn đã lên đường cả rồi đấy, nhưng khi đến đây thì mọi chuyện đã trần ai lạc định rồi”.

Nói rồi, y bỗng nhiên nghĩ đến gì đó mà liếc ra sau lưng Diệp Huyên: “Theo ta được biết, Thần Quốc còn một yêu nghiệt siêu cấp nữa, vì sao không có mặt ở đây?"


2085: Nhường Một Kiếm?


Y vừa dứt lời, một gã thanh niên đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Tên này mặc trang phục đen tuyền, trên mặt có vô số vết sẹo ngang dọc trông dữ tợn vô cùng, tay trái nắm một thanh trường kiếm.

So tài ư?



Diệp Huyên nhếch nhếch môi, nhưng chưa kịp nói gì thì đã có người lên tiếng: “Để ta”.

Là Nguyên Nhất!

“Thần chủ như ngài không phải đích thân ra tay với một tên tiểu lâu la”.

Nàng ta nói rồi xoay người đối mặt gã thanh niên, nhưng trước khi ra tay thì Diệp Huyên đã lên tiếng: "Để ta đi".

Thấy Nguyên Nhất ngoái lại, hắn cười nói: "Ta thích nhất là đánh kiếm tu đấy”.

Nói xong, hắn quay sang gã thanh niên kia: "Ta nhường ngươi một kiếm đấy, tới đi".

Nhường một kiếm?

Lời này vừa ra, những người khác đã ngây ngẩn.


Tên này có phải khinh địch quá rồi không?

Gã thanh niên âm trầm nhìn hắn, gương mặt càng trở nên hung ác hơn.

Liên Khiếu Thiên lại mở miệng: “A Đại, Diệp thành chủ đã nói nhường thì cứ xin hắn chỉ giáo cho đi”.

Gã A Đại gật gật đầu, sau đó thoắt cái đã biến mất.

Uỳnh!

Một tia kiếm quang đen nhánh xuất hiện khiến các cường giả Thần Quốc lập tức nghiêm mặt.

Kiếm Thần!

Diệp Huyên không tránh đi cũng không ra tay, mặc cho mũi kiếm trong tay A Đại đâm vào giữa mày hắn.

Các cường giả Thần Quốc biến sắc.

Một người nữa cũng như vậy là A Đại, sau đó...

Vút!

Cái đầu gã bay ra ngoài.