Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2060-2063




2060: “ngươi Muốn Nuốt Bảo Vật Đó Một Mình À!”


Mà mấy người Mục Nam Tri cũng đồng loạt ra tay.


Ầm!Trong tinh không, một tiếng nổ vang bỗng nhiên vang vọng, ngay sau đó, Phương Dạ quay lại chỗ cũ!Lúc này, sắc mặt Phương Dạ rất nặng nề, tuy ông ta mạnh hơn tất cả mọi người ở vũ trụ hỗn độn, nhưng những người trước mắt liên thủ với nhau, ông ta cũng không làm gì được!Một lát sau, Phương Dạ xoay người nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không, ông ta hơi nhíu mày, quân chi viện vẫn chưa đến, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì rồi sao?Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phương Dạ, trầm giọng nói: “Có chuyện rồi!”Phương Dạ híp mắt lại, nhìn về phía đám người Thượng Quan Tiên Nhi: “Xem ra ta đánh giá thấp các ngươi rồi!”“Ha ha…”Lúc này, một tiếng cười to đột nhiên vang lên.

Phương Dạ xoay người nhìn, không gian cách chỗ ông ta không xa đột nhiên nứt ra, sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Thấy người đàn ông trung niên này, Phương Dạ sa sầm mặt.

Thống lĩnh Bắc Cảnh quân, Tiêu Biệt Võ!Tiêu Biệt Võ nhìn Phương Dạ, cười nói: “Phương huynh, xem ra huynh gặp khó khăn rồi!”Vẻ mặt Phương Dạ không chút cảm xúc: “Tiêu Biệt Võ, nghe nói một trăm người của Bắc Cảnh quân ngươi đều bị tiêu diệt hết rồi?”Tiêu Biệt Võ híp mắt lại: “Tin tức của huynh cũng nhanh nhạy đấy!”Phương Dạ cười: “Dù là bên phía ta hay ngươi đều không thể nuốt trọn vũ trụ hỗn độn này, hợp tác không?”Tiêu Biệt Võ cười: “Được thôi, nhưng mục tiêu của ta là Diệp Huyên và Thần Võ Thành”.

Phương Dạ nhìn chằm chằm Tiêu Biệt Võ: “Ngươi muốn nuốt bảo vật đó một mình à!”Tiêu Biệt Võ cười: “Phương huynh, nhiệm vụ của quân viễn chinh các huynh là chinh phục vũ trụ, bảo vật đó không nằm trong nhiệm vụ của các người.


Đương nhiên nếu huynh muốn cũng không phải là không thể, có điều bây giờ chúng ta thảo luận về việc này hơi sớm rồi.

Đợi sau đó, chúng ta lại thảo luận về nó sau, được chứ?”Phương Dạ im lặng một lát rồi gật đầu: “Được thôi!”Tiêu Biệt Võ cười ha ha, sau đó nói: “Huynh giữ chân bọn họ!”Nói xong, ông ta nhìn xuống An Lan Tú bên dưới: “Người này chắc là hồng nhan tri kỷ của Diệp Huyên kia đúng không! Ta thật sự rất tò mò, đợi khi Diệp Huyên kia quay lại, hắn sẽ lựa chọn bảo vật kia hay là hồng nhan tri kỷ của mình đây!”Thượng Quan Tiên Nhi ở cách đó không xa chen miệng vào: “Các hạ, đừng nên động vào người thân của hắn thì tốt hơn!”Tiêu Biệt Võ nhìn Thượng Quan Tiên Nhi: “Vì sao?”.

2061: “Thực Lực Không Tệ”.


“Giận à?”

Tiêu Biệt Võ cười nói: “Ta chỉ thích nhìn kẻ thù tức giận thôi, bọn họ càng giận, ta sẽ càng vui”.

Dứt lời, ông ta lập tức biến mất.



An Lan Tú đang giao thủ với người khác ở bên dưới chợt thay đổi sắc mặt, nàng ngẩng đầu, đâm một thương ra.

Ầm!

Một thương đâm ra, An Lan Tú tức lùi xa mấy trăm trượng!

Tiêu Biệt Võ quan sát An Lan Tú một lát, nhẹ giọng nói: “Thực lực không tệ”.

Dứt lời, ông ta nhanh chóng xông về phía trước.

Ầm!

Không gian xung quanh rung động kịch liệt tựa như động đất, vô cùng đáng sợ!

Thấy cảnh này, sắc mặt của Thượng Quan Tiên Nhi ở cách đó không xa lập tức thay đổi: “Giúp nàng!”

An Lan Tú rất yêu nghiệt, nhưng nàng hoàn toàn không thể nào chống lại Tiêu Biệt Võ này được, dù sao thì ông ta cũng là cao thủ trên Thần Cảnh.

Mấy người Mục Nam Tri lập tức muốn ra tay, nhưng Phương Dạ đã chặn bọn họ lại.


Phía xa…

Ầm!

Theo một tiếng nổ vang, An Lan Tú lại bay ra ngoài một lần nữa.

Vừa mới dừng lại, một ngụm máu tươi đã chậm rãi chảy ra từ khóe miệng của An Lan Tú.

An Lan Tú lau máu tươi trên khóe miệng, một khắc sau, nàng đột nhiên xông về phía trước, đâm ra một thương!

Một thương nhanh như tia chớp.

Tiêu Biệt Võ ở đối diện An Lan Tú nở nụ cười khinh thường, ông ta siết chặt tay phải, sau đó đấm ra một quyền.

Ầm!

Một quyền này khiến đòn tấn công của An Lan Tú bị chặn lại, cùng lúc đó, ông ta xuất hiện trước mặt An Lan Tú, đánh một quyền về phía mặt nàng.

An Lan Tú híp mắt lại, xông về phía trước, tung một quyền ra để chặn lại!

Nàng hoàn toàn không thể lùi bước, nếu lùi bước, tình cảnh sẽ trở nên tệ hại hơn, hơn nữa, tốc độ của Tiêu Biệt Võ này vượt xa nàng, nàng cũng không rút lui được!

Một quyền của An Lan Tú nhanh chóng chạm vào nắm đấm của Tiêu Biệt Võ.

Ầm!

An Lan Tú lập tức bay ra ngoài, cùng lúc đó, cả cánh tay phải của nàng đã nổ tung.


2062: Nhưng Vẫn May Là Trái Tim Hắn Chưa Từng Thay Đổi!


Sau khi dừng lại, khóe miệng An Lan Tú có máu tươi chảy xuống.

Tiêu Biệt Võ nhìn An Lan Tú, cười nói: “Không thể không nói ta rất thích cảm giác này! Cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu ấy! Biết tại sao không? Vì như thế có thể tùy ý nắm giữ mạng sống của người khác!”

Nói xong, ông ta nhìn mấy người của Thần Võ Thành bên dưới: “Đợi lát nữa ta sẽ gi3t chết tất cả những người có liên quan đến Diệp Huyên ở thế giới này, sau đó treo đầu các ngươi trong tinh không, ta rất muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của hắn!”



Nói đến đây, ông ta xoay người nhìn về phía An Lan Tú, cười nói: “Trời cao có đức hiếu sinh, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi phải trả giá gì đó, ngươi hiểu ý ta chứ?”

An Lan Tú giơ tay trái lau đi máu tươi trên khóe miệng, sau đó chậm rãi siết chặt tay, lúc này, Tiêu Biệt Võ kia lại nói: “Ngươi là hồng nhan tri kỷ của hắn, nếu ngươi phản bội hắn, sau đó triền miên với người đàn ông khác trước mặt hắn, ngươi nói xem có khi nào hắn sẽ rất tức giận không? Ha ha…”

An Lan Tú nhìn Tiêu Biệt Võ: “Có phải hắn ngủ với vợ ông không?”

Tiêu Biệt Võ híp mắt, An Lan Tú lại nói: “Nếu không sao ông lại hận hắn thế?”

Tiêu Biệt Võ nhìn An Lan Tú, cười đáp: “Ta thích nhất nữ nhân mạnh mẽ, vì như thế khi chinh phục mới có cảm giác!”

Dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất.

Phía xa, An Lan Tú chợt siết chặt tay trái, sau đó đánh xa một quyền!

Ầm!

Không gian xung quanh rung động dữ dội, ngay sau đó, An Lan Tú lại bị đánh bay lần nữa, mà lần này, tay trái của nàng đã vặn vẹo biến dạng!

Cảnh giới chênh lệch quá lớn!


An Lan Tú ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không, trong mắt nàng hiện lên chút gợn sóng, như là nhớ lại chuyện cũ!

Thanh Thành năm đó.

Lần đầu gặp nhau.

Cô gái áo trắng, chàng trai trẻ trung.

Thích không?

Nàng không biết.

Nàng chỉ biết lần đầu lúc gặp, ấn tượng của nàng với hắn không tệ.

Dù chẳng biết hắn trở nên mặt dày từ khi nào, lúc đầu hắn không phải người như thế, lúc đó có lẽ vì muội muội bị bệnh, nên hắn sống rất thu mình.

Sau đó khi muội muội khỏi bệnh, hắn lại càng mặt dày, hơn nữa còn không thể làm gì được.

Nhưng vẫn may là trái tim hắn chưa từng thay đổi!

Hắn vẫn là thiếu niên kia, chỉ có điều mặt hơi dày hơn một chút thôi.

Nghĩ đến lần hắn tỏ tình lúc ở Võ Viện kia…

An Lan Tú chậm rãi nhắm mắt lại, mọi thứ đã đủ rồi.

Quen biết, hiểu nhau, đã đủ rồi!


2063: Coi Thường Mọi Thứ!


Nghĩ đến đây, huyền khí trong người An Lan Tú bắt đầu dao động.

Phía xa, Tiêu Biệt Võ đi về phía An Lan Tú, ông ta nhếch môi cười: “Muốn tự sát à, nhưng ngươi sẽ không được như ý đâu! Ta sẽ chinh phục ngươi, ha ha…”

Nói xong, ông ta lập tức muốn ra tay, nhưng lúc này, một tiếng cười gằn đột nhiên vang lên từ trong tinh không xa xa: “Chinh phục nữ nhân của ta? Ông nghĩ mình là ai?”



Tiêu Biệt Võ dừng lại, xoay người nhìn, tất cả mọi người cũng đều nhìn về phía tinh không kia.

Trong tinh không kia, một thanh niên kiếm tu lao nhanh về phía này, cùng lúc đó, giọng nói của kiếm tu vang vọng trong vũ trụ như tiếng sấm: “Nhất… Kiếm… Vô… Lượng…”

Khi một chữ cuối cùng vang lên.

Ong!

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng.

Lúc này, gần như cả vũ trụ hỗn độn đều nghe thấy tiếng kiếm reo này.

Không những thế, vào khoảnh khắc tiếng kiếm reo vang lên, tất cả kiếm trong vũ trụ hỗn độn đều rung lên dữ dội, cùng phát ra âm thanh!

Trong tinh không, một tia kiếm quang tựa như ngôi sao lướt qua.

Khi nhìn thấy tia kiếm quang này, sắc mặt của tất cả mọi người trong tinh không đều thay đổi!

Phải nói là hoảng sợ!


Tất cả cao thủ đều lộ vẻ hoảng sợ!

Một kiếm này khiến tất cả mọi người cảm nhận được hơi thở của cái chết!

Đặc biệt là Tiêu Biệt Võ kia, vào khoảnh khắc nhìn thấy kiếm quang, ông ta cũng đánh hơi được mùi vị của cái chết.

Chết!

Lúc này, sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy.

Vì một giọng nói ở sâu trong nội tâm nói với ông ta, ông ta chết chắc rồi!

Nhưng ông ta vẫn không ngồi chờ chết, ông ta quát lên một tiếng, thúc giục tất cả huyền khí trong người, đánh ra một đòn mạnh nhất. Nhưng một đòn mạnh nhất này của ông ta lại trông vô cùng nhỏ bé ở trước kiếm quang đó.

Hơn nữa, khi còn cách tia kiếm quang đó khoảng nghìn trượng, lực lượng của ông ta lại đột nhiên biến mất.

Một kiếm này!

Coi thường mọi thứ!

Ngay sau đó, thân thể Tiêu Biệt Võ cứng đờ, bắt đầu dần biến mất.

Lúc này, một kiếm tu trẻ tuổi xuất hiện trước mặt ông ta.

Người đó, chính là Diệp Huyên.

Tiêu Biệt Võ nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt mờ mịt: “Đây là kiếm kỹ gì? Vì…”