Nói xong bà ta nhìn Diệp Huyên: “Đi vào cửa này thì có thể được kế thừa”.
Diệp Huyên do dự chốc lát, sau lại hỏi: “Nguy hiểm không?”
Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đoán xem!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, bà lão nhìn sang Tiểu Thất: “Nếu ngươi nắm giữ Địa Ngục này thì sau này có thể lợi dụng nó xây dựng quy chế luân hồi!”
Rõ ràng là bà ta muốn Tiểu Thất kế thừa Địa Ngục này.
Bởi vì bản thân Địa Ngục này chính là do Nhân Vương thiết lập, Tiểu Thất kế thừa thì không còn gì tốt hơn!
VietWriter.vn
Tiểu Thất đưa mắt nhìn cánh cửa đó: “Quy chế luân hồi sao?”
Bà lão gật đầu: “Bên trong có bảy mươi ác hồn, bọn họ đều có thể để ngươi sử dụng”.
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cần không?”
Diệp Huyên nhìn bà lão, lạnh giọng nói: “Không, ta không cần!”
Nói rồi hắn lấy ra tháp Giới Ngục, thấp giọng thở dài: “Ôi, ta chỉ hứng thú kế thừa của Ngũ Duy thôi, những cái khác, ta hoàn toàn không có hứng thú!”
Bà lão nhìn tháp Giới Ngục trong tay Diệp Huyên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Bảo vật Ngũ Duy…”
Diệp Huyên lạnh giọng đáp: “Chỉ một cái tháp mà thôi, không đáng nhắc đến! Không đáng nhắc!”
Nói rồi hắn cất lại tháp Giới Ngục.
Bà lão đưa mắt nhìn Diệp Huyen, sau đó bà ta nhìn Tiểu Thất: “Đi vào đi!”
Tiểu Thất khẽ gật đầu, sau đó đi vào cánh cửa đó.
Trong sân chỉ còn lại Diệp Huyên và bà lão.
Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Chỗ ta có một thứ đồ, vừa khéo lại hợp với ngươi… Nhưng đáng tiếc là ngươi nói chỉ cảm thấy hứng thú với đồ của Ngũ Duy, ôi…”
Diệp Huyên: “…”
Ước chừng khoảng một canh giờ sau, Tiểu Thất đã đi ra, mà trên hàng mày nàng ta lại có một vết máu.
Bà lão nhìn Tiểu Thất: “Thành công rồi?”
Tiểu Thất gật đầu.
Bà lão hỏi: “Bọn họ không làm khó ngươi?”
Tiểu Thất nhìn bà lão, lắc đầu: “Hình như bọn họ rất vui mừng!”
Bà lão khẽ gật đầu: “Cũng đúng… Sẽ không có ai tốt hơn ngươi cả”.
Tiểu Thất nhìn bà lão: “Đi cùng ta không?”
Bà lão lắc đầu: “Ta muốn ở lại nơi này, thế giới bên ngoài, ta không muốn quan tâm nữa”.
Tiểu Thất gật đầu, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi!”