Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Minh Vương ở đại thế giới Huyền Hoàng?”
Ông lão gầy gò nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đến từ vũ trụ hỗn độn”.
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão gầy gò cười lạnh: “E là ngươi vẫn không biết, đại thế giới Huyền Hoàng ta đã nhắm vào vũ trụ hỗn độn ngươi rồi, chưa đến một tháng nữa, vũ trụ hỗn độn ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới này!”
VietWriter.vn
Diệp Huyên cười nói: “Nếu ta đoán không sai, ngươi đang gọi người đến, có đúng không?”
Ông lão gầy gò nheo mắt: “Ngươi biết ý đồ của lão phu, vậy sao còn chưa đi?”
Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Ngươi đoán xem?”
Ông lão gầy gò nhìn Diệp Huyên, đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi: “Ngươi chính là Diệp Huyên kia!”
Diệp Huyên chợt ngây người, sau đó nói: “Ngươi nhận ra ta?”
Ông lão gầy gò trầm giọng nói: “Trên người ngươi có chí bảo Ngũ Duy kia!”
Nói đến đây, trong mắt ông ta hiện lên vẻ tham lam không hề giấu giếm.
Diệp Huyên cười nói: “Có, ngươi muốn sao?”
Ông lão gầy gò nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Nói đến đây, không gian bên cạnh ông ta đột nhiên rung động, rất nhanh sau đó, không gian rung độ đó chợt nứt ra, một ông lão áo choàng tím đi ra từ trong đó.
Ông lão áo choàng tím nhìn ông lão gầy gò: “Ông lão gầy gò, ngươi vậy mà cũng đi cầu cứu!”
Ông lão gầy gò liếc nhìn Tiểu Thất cách đó không xa: “Giúp ta ngăn chặn nàng ta!”
Ông lão áo choàng tìm nhìn Tiểu Thất cười nói: “Ta có được lợi gì không?”
Ông lão gầy gò lạnh giọng nói: “Năm trăm triệu Thần Tinh!”