Kiếm Thiên Tru không chút do dự, nó lập tức hoá thành một luồng kiếm quang bay vào phi kiếm của Diệp Huyên.
Nam Cung Uyển thấp giọng nói: “Kiếm này thật không có mắt nhìn!”
Tiểu Thất lắc đầu: “Kiếm này không thích hợp với ta, thích hợp với hắn!”
Nam Cung Uyển không nói gì thêm.
Tiểu Thất lại nói: “Sau khi hắn đi ra thì để hắn đến phòng tu luyện và phòng sách của ta, nếu hắn cần gì thì cứ giúp hắn nhiều nhất có thể”.
Nam Cung Uyển có chút kinh ngạc: “Bệ hạ…”
VietWriter.vn
Tiểu Thất nhẹ giọng nói: “Nghe theo mà làm!”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Nam Cung Uyển ở tại chỗ, trầm mặc.
…
Ba ngày sau, Diệp Huyên đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng, Diệp Huyên ngẩng đầu mặt hướng lên trời, ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn, cảm giác ấm áp, rất thoải mái.
Qua một lúc lâu, Diệp Huyên hít một hơi thật sâu.
Phá Không Cảnh!
Sau khi hấp thụ hết mười lăm thanh kiếm Tạo Hoá Cảnh, hắn từ Ngự Pháp Cảnh đột phá đến Phá Không Cảnh!
Đương nhiên, cảnh giới vẫn còn khá thấp bởi vì bây giờ hắn còn cách Đế Cảnh đến tận mấy cảnh giới lớn nữa!
Thế nhưng hắn chỉ có thể dừng lại, bởi vì kiếm không đủ dùng!
Hơn nữa, tác dụng của kiếm cấp bậc Tạo Hoá Cảnh càng lúc càng nhỏ.
Phải nghĩ cách đi tìm kiếm cấp bậc Đạo Cảnh để hấp thụ!
Lúc này, Nam Cung Uyển xuất hiện trước mặt hắn, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Bệ hạ đã phân phó, để ta đưa ngươi đến phòng tu luyện và phòng sách của người”.
Diệp Huyên nhìn Nam Cung Uyển: “Phòng tu luyện của Tiểu Thất?”
Nam Cung Uyển thấp giọng nói: “Diệp Huyên, ngươi có thể đừng xưng hô với bệ hạ như thế được không?”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy ngươi thấy ta nên xưng hô thế nào?”
Nam Cung Uyển nói: “Ngươi gọi thẳng tên của bệ hạ như vậy, không hề tôn trọng!”
Diệp Huyên đi đến trước mặt Nam Cung Uyển, cười nói: “Ta không cảm thấy không tôn trọng, trong lòng ta, ta xem nàng ấy như bạn bè, gọi tên bạn bè thì có làm sao?”