*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thả Cam Thập Tam ra?
Diệp Huyên chưa từng suy nghĩ tới chuyện này!
Đám người này đã quen thói cao ngạo rồi, hắn thả Cam Thập Tam ra thì bọn chúng cũng không hề biết ơn, ngược lại còn cho rằng đó là việc hắn phải làm!
Hơn nữa nếu thả Cam Thập Tam, tên này quay về tu luyện một thời gian, sau đó khả năng cao sẽ tới tìm hắn để báo thù.
Đương nhiên hắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này!
Còn nữa, từ xưa đến giờ hắn chưa từng ký thác hi vọng sống còn của mình vào người khác.
Nếu như ngươi tới giết ta, vậy ta chắc chắn sẽ làm thịt ngươi!
Quan tâm sau lưng kẻ đó là ai làm mẹ gì chứ!
Làm thịt hắn rồi tính tiếp!
Khi thấy Diệp Huyên chém chết Cam Thập Tam, sắc mặt ông lão áo trắng ở gần đó trở nên vô cùng khó coi, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Cam Thập Tam!
Hắn ta là thiên tài đứng đầu nội viện học viện Thương Mộc ở Đế Quốc Đại Vân đó!
Toàn bộ học viện Thương Mộc kỳ vọng vào Cam Thập Tam, hơn nữa hắn ta còn là học sinh của ông ta, chẳng khác nào là đệ tử thân truyền của ông ta vậy!
Nhưng hiện giờ Cam Thập Tam lại bị Diệp Huyên chém chết ngay trước mặt ông ta!
Khi ông lão áo trắng định ra tay thì lão Kỷ ở cách đó không xa đột nhiên cách không gian đấm một cú về phía ông lão áo trắng!
Một đấm cương mãnh tới cực hạn!
Không gian xung quanh ông lão áo trắng bắt đầu vặn vẹo, ngay sau đó…
Ầm!
Thân thể ông lão áo trắng bị chấn bay ra ngoài mấy chục trượng!
Ông lão áo trắng lau máu tươi nơi khóe miệng, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía lão Kỷ đang say khướt ở cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ khó tin!
Cho dù ông ta chưa phải là Vạn Pháp Cảnh đỉnh cao, nhưng ông ta cũng là Vạn Pháp Cảnh, vậy mà khi đứng trước mặt lão Kỷ, ông ta hoàn toàn không có sức đánh trả!
Căn bản là không thể đánh lại được!
Cuối cùng ông lão áo trắng đưa ra kết luận này!
Nhưng ông ta không hề sợ hãi, bởi vì sau lưng hắn là học viện Thương Mộc Đế Quốc Đại Vân!
Dù Học viện Thương Mộc Đế Quốc Đại Vân không phải là tổng viện nhưng đó là học viện tốt nhất ở trong địa giới Thanh Châu, cũng là một trong những thế lực mạnh nhất ở Thanh Châu!
Ông ta có đủ lực lượng! Phải nói là lực lượng rất sung túc!
Ông lão áo trắng lạnh lùng nhìn lão Kỷ: “Hãy chờ đó!”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên cách đó không xa: “Tên nhãi con kia, để xem hôm khác có ai bảo vệ được ngươi nữa!”
Nói xong ông ta quay người, biến mất ở phía cuối chân trời.
Lão Kỷ nhìn về phía ông lão áo trắng biến mất, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không nói gì nữa cả! Lão nhìn Diệp Huyên, nói: “Đừng để bản thân bị thương!”
Nói xong, thân hình lão run lên, biến mất khỏi đó.
Sau khi lão Kỷ rời đi, Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Khương Cửu ở cách đó không xa. Trên mặt Khương Cửu có một vết đao sâu hoắm, ngoài đó ra thì phần bụng của nàng ấy đã nhuộm đỏ máu tươi!
Diệp Huyên nắm chặt kiếm Liên Tú ở trong tay, khi hắn nhìn về phía Khương Cửu, có một quỷ ảnh đột nhiên lướt về phía sau!
Muốn chạy!
Vừa thấy vậy, Diệp Huyên đột nhiên gầm lớn: “Chết đi cho ta!”
Vừa dứt lời, hắn bay thẳng về phía đó, đồng thời kiếm Liên Tú ở trong tay hắn cũng bay ra bên ngoài, tốc độ của kiếm Liên Tú rất nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt quỷ ảnh kia!
Quỷ ảnh đột ngột biến mất khỏi nơi đó, một đòn này của kiếm Liên Tú đã thất bại!
Đúng vào lúc này, cái bóng sau lưng Diệp Huyên động đậy, ngay sau đó, một tia sánh lạnh lẽo đâm vào phần gáy Diệp Huyên!
Diệp Huyên nhắm hai mắt lại, hắn phản ứng rất nhanh, thân thể chúi về phía trước, tránh né được tia sáng lạnh lẽo kia, cùng lúc đó, kiếm Liên Tú đột nhiên từ phía xa xa chém thẳng về phía này!
Quỷ ảnh sau lưng Diệp Huyên âm thầm biến mất, liên tục lướt về phía sau!
Đúng lúc này, một thanh phi đao màu vàng không hề có dấu hiệu báo trước gì cả, xuất hiện ở sau lưng quỷ ảnh!
Thân hình quỷ ảnh run lên, dần mờ đi!
Khi nó xuất hiện thì đã cách chỗ cũ vài chục trượng về phía bên phải!
Khi thấy cảnh này, sắc mặt đám người Diệp Huyên đều trở nên nghiêm nghị!
Thân pháp thật quỷ dị!
Sắc mặt Mặc Vân Khởi cũng trở nên nghiêm nghị, tốc độ của hắn dù nhanh nhưng không hề quỷ dị, còn tên trước mặt chẳng những rất nhanh mà còn vô cùng quỷ dị, giống như quỷ mị vậy!
Thân thể quỷ ảnh dần mờ đi, hiển nhiên là nó muốn chạy trốn!
Đúng lúc này, kiếm Liên Tú trong tay Diệp Huyên đứng cách đó không xa bay ra bên ngoài!
Một kiếm này mang theo kiếm ý!
Một kiếm này nhanh tột cùng!
Ở nơi xa, quỷ ảnh đột nhiên dừng lại, cây dao găm trong tay nó chống lại kiếm Liên Tú của Diệp Huyên, mà nó thì bị lực lượng ẩn chứa bên trong kiếm Liên Tú chấn bay về sau, liên tục lùi lại!
Khi thấy cảnh này, khóe miệng Mặc Vân Khởi ở gần đó khẽ nhếch lên, ngay sau đó, thân người hắn ta run lên, biến mất khỏi chỗ đó. Cùng lúc đó, hai luồng sáng lạnh lẽo lặng lẽ không một tiếng đột xuất hiện ở hai bên trái phải của quỷ ảnh!
Phi đao!
Quỷ ảnh cầm một con dao găm trong tay, liên tục chém sang hai bên trái phải!
Keng keng!
Hai thanh phi đao lập tức bị chém bay!
Đúng lúc này, một sợi kiếm mang xuyên qua giữa người quỷ ảnh!
Phụt!
Thân thể quỷ ảnh lập tức cứng ngắc tại chỗ!
Sau đó, thân thể quỷ ảnh dần mờ đi.
Mà đúng vào lúc này, một giọt máu ở trong thân thể hư ảo của quỷ ảnh đột nhiên bay vào trong ngực Diệp Huyên!
Diệp Huyên nhìn ngực mình, có một điểm đỏ ở giữa ngực hắn!
“Đây là?”
Diệp Huyên nhíu mày lại.
Cách đó không xa, Kiếm Tiểu Vương đột nhiên lên tiếng: “Lệnh truy sát Huyết Hồn là một loại ấn ký sinh tử của thế giới ngầm, từ giờ trở đi, ngươi chính là kẻ địch không đội trời chung của thế giới ngầm, sẽ có vô số sát thủ tới giết ngươi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Bọn chúng tới báo thù phải không?”
Kiếm Tiểu
đổi, định chạy trốn thì Diệp Huyên đột nhiên lên tiếng: “Mẹ kiếp, giết thì cũng giết rồi, kẻ thù cũng quá nhiều, vậy thì nhiều thêm vài tên nữa đi!”
Vừa nói xong thì hắn đã xông tới.
Mấy người Mặc Vân Khởi cũng bám sát theo, xông tới!
Mấy người Mặc Vân Khởi cũng rất tức giận, bởi vì khi nãy thiếu chút nữa là bọn họ cũng đã tèo rồi!
Không có thanh niên giáp bạc, Cam Thập Tam và tên sát thủ thế giới ngầm kia, cho dù tất cả những tên còn lại đều là yêu nghiệt nhưng căn bản không là đối thủ của đám Diệp Huyên.
Đồ sát!
Kiếm Tiểu Vương nhìn đám người Diệp Huyên ở gần đó: “Tên này muốn đắc tội với tất cả các thế lực rồi!”
Cung Thanh Thành bình tĩnh nói: “Hắn không giết bọn chúng thì cũng đắc tội với thế lực này thôi. Đơn giản là như thế này thôi, nếu người đứng sau hắn yếu, vậy những thế lực đứng sau đám người này đều là kẻ địch, nhưng nếu người đó mạnh, những thế lực kia sẽ không dám ho he một câu, còn ngoan ngoãn xin lỗi hắn nữa!”
Nói xong, hắn nhìn Kiếm Tiểu Vương, nói: “Ví dụ như ngươi, nếu như sau lưng hắn có thế lực chống lưng như nhà họ Kiếm thì đám người này dám tìm đến trả thù hay sao?”
Kiếm Tiểu Vương lạnh lùng nói: “Ông đây biết ngươi muốn nói gì, ngươi yên tâm, ta sẽ đơn đấu với hắn, nếu không đánh thắng được thì ông sẽ trốn, không để bị giết đâu!”
Cung Thanh Thành mỉm cười: “Ta không muốn ngươi bị kẻ khác lợi dụng mà thôi!”
Kiếm Tiểu Vương nhìn về phía chân trời, không nói gì cả.
Y không ngốc, đương nhiên biết đây là một cái bẫy nhắm vào Diệp Huyên!
Nhưng đã tới đây rồi, nếu như không đánh một trận mà đã rời khỏi thì đúng là không thể nào nói nổi!
Trận chiến ở phía xa đã sắp kết thúc rồi!
Vài hơi thở sau, chỉ còn một tên thanh niên ở trước mặt đám người Diệp Huyên, cánh tay thanh niên đã bị chém đứt, gã không trốn, bởi vì trốn cũng không thoát!
Gã không nhanh bằng tốc độ của kiếm của Diệp Huyên, càng không nhanh bằng Mặc Vân Khởi.
Thanh niên cụt tay nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên cách đó không xa: “Ngươi có biết ngươi giết những ai không hả?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Thanh niên cụt tay cười gằn, nói: “Những người bị ngươi giết đều thuộc những thế lực nổi tiếng ở Thanh Châu, ngươi giết bọn chúng, những thế lực này sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ chờ ngươi ở dưới đó, ngươi…”
Phụt!
Một thanh kiếm đột ngột xuyên thủng mi tâm thanh niên cụt tay này!
Thân thể thanh niên cứng ngắc lại.
Diệp Huyên đi tới trước mặt thanh niên cụt tay: “Nói nhảm nhiều quá đó!”
Nói xong hắn rút kiếm Liên Tú ra!
Phụt!
Ở giữa mi tâm thanh niên cụt tay phun ra máu!
Diệp Huyên cầm kiếm Liên Tú trong tay, quay người đi tới trước mặt đám Mặc Vân Khởi. Trên người đám Mặc Vân Khởi đều có những vết thương to nhỏ đủ loại, đặc biệt là Bạch Trạch, trên người y có rất nhiều vết thương, ở ngực còn có một vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy được cả xương bên trong, ngoài đó ra, tay phải của y đã bị trật khớp vai…
Bị thương rất nặng!
Diệp Huyên đi tới trước mặt Bạch Trạch, hắn lấy đan Kim Sang của mình ra thì Bạch Trạch lắc đầu: “Không cần đâu!”
Diệp Huyên nhíu mày, Bạch Trạch giải thích: “Ta tu luyện thân thể, cần phải bị đánh, bị đánh càng nhiều thì sau này thân thể của ta sẽ càng mạnh!”
Mặc Vân Khởi ở cách đó không xa cười đê tiện: “Bị đánh? Vậy thì ta có thể giúp một tay đó!”
Bạch Trạch trừng mắt với Mặc Vân Khởi một cái làm hắn ta vội vàng lùi về sau hai bước.
Lúc này, Diệp Huyên lấy ra chiếc giáp bạc lấy được khi giết chết tên thanh niên giáp bạc, chiếc áo giáp này đã đạt tới bậc Minh hạ phẩm! Cho dù nó đã bị kiếm của hắn chém rách một vệt, nhưng chỉ cần sửa qua là được, có thể nói giá trị rất lớn!
Diệp Huyên đưa chiếc áo giáp bạc tới trước mặt Bạch Trạch: “Thứ này rất được đó, ngươi hãy giữ lại mà phòng thân!”
Bạch Trạch đương nhiên có thể nhìn ra sự quý giá của chiếc áo giáp này, y cười khổ: “Nếu như ta mặc thứ này thì còn tu luyện thân thể gì nữa… Không cần đâu…”
“Để ta, ta cần!”
Đúng lúc này, Mặc Vân Khởi ở bên cạnh lập tức cầm lấy chiếc áo giáp trong tay Diệp Huyên: “Ta không tu luyện thân thể, ta có thể dùng được.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyên, nở nụ cười khá đê tiện: “Diệp ca, cho ta thứ này nhé, ta sợ chết, sợ chết lắm luôn á…”
Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng: “Được, cho ngươi đó!”
Vốn hắn định cho Mặc Vân Khởi chiếc áo giáp bạc này, bởi vì năng lực cận chiến của Mặc Vân Khởi khá yếu, nếu như bị áp sát thì vô cùng nguy hiểm. Còn bản thân hắn thì thân thể cũng rất mạnh mẽ, hơn nữa hắn còn có lá át chủ bài là giáp Đại
Tuy Diệp Huyên chưa bỏ mạng trong bí cảnh nhưng Lý Huyền Thương cũng đã đạt được mục đích của mình: khiến hắn kết thù.
Chỉ trận chiến này thôi, Diệp Huyên và học viện Thương Lan đã phải chịu công kích từ bao nhiêu phía?
Chỉ riêng học viện Thương Mộc ở Đế Quốc Đại Vân hoặc tổ chức sát thủ Thế giới ngầm đã có thể đè bẹp Thương Lan, vậy mà họ lại đắc tội cả hai bên và vô số thế gia lẫn học viện ở quốc gia khác.
Nghĩ đến việc học viện Thương Lan sắp phải đương đầu với những thế lực kia, tiếng cười của Lý Huyền Thương càng trở nên điên cuồng.
Mặc Vân Khởi đứng cạnh Diệp Huyên thốt lên: “Muốn đập chết lão chó già này quá!"
Diệp Huyên gật gật: “Đánh ông ta?"
Bị Mặc Vân Khởi sừng sộ: “Lại bảo ta lên trước chứ gì?"
Diệp Huyên: “...”
Tiếng cười của Lý Huyền Thương ngừng lại. Ông ta nhìn bọn họ một lượt, ánh mắt nấn ná trên người Diệp Huyên rồi buông một câu: “Chờ chết đi”.
Nói xong thì cùng biến mất nơi chân trời với người áo đen bên cạnh.
Diệp Huyên im lặng một chốc rồi nhìn những thi thể rải rác khắp nơi: “Thu chiến lợi phẩm thôi”.
Mặc Vân Khởi cười khà khà chạy đi.
Chiến lợi phẩm!
Những người này ai cũng thuộc dạng bất phàm, vì vậy đồ vật mang theo bên người cũng đều là cực phẩm.
Ngoại trừ bộ giáp bạc quý giá nhất ra, Diệp Huyên còn thu được gần bảy món linh khí cực phẩm, năm sáu trăm nghìn viên linh thạch cực phẩm và một chiếc nhẫn.
Bọn Mặc Vân Khởi cũng có thu hoạch khả quan, mỗi người đều được mấy món linh khí cực phẩm.
Đây chính là phát tài!
Một món linh khí cực phẩm có thể bán với giá mấy triệu đồng vàng, mà trong tay họ hiện giờ có không ít.
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên cầm hai món đưa cho Khương Cửu: “Cho cô này”.
"Làm gì?"
Thấy Khương Cửu liếc sang, hắn toét miệng cười: “Cũng đâu thể để cô tay không mà về được!"
Đáp lại chỉ là sự lạnh lùng của nàng ấy: “Ngươi nghĩ ta đến đây vì hai món linh khí cực phẩm này sao?"
Diệp Huyên toan đáp thì Mặc Vân Khởi đã cười hề hề: “Diệp thổ phỉ, Cửu công chúa rõ ràng đến đây vì ngươi đấy, đồ đầu gỗ…”
Cửu công chúa chợt biến mất.
Ầm!
Mặc Vân Khởi bay vút ra xa mấy trượng trước khi rụng xuống như một quả sung chín.
Cửu công chúa liếc hắn ta: “Ngươi đã biết quá nhiều”.
Mặc Vân Khởi: “...”
Bạch Trạch gần đó giơ ngón cái lên: “Đánh hay lắm, đánh cho Mặc ngu ngốc khóc luôn đi!"
Mọi người: “...”
Bỗng nhiên, Kỷ An Chi đứng cách đó không xa lên tiếng: “Không phải ngươi thích đàn ông à?"
Mọi ánh mắt, bao gồm Khương Cửu, đổ dồn vào nàng ta.
Nàng ta chỉ Diệp Huyên: “Hắn từng nói với ta hắn chỉ thích đàn ông”.
Diệp Huyên: “...”
Mọi ánh mắt chuyển sang hắn, lần này mang theo vẻ kỳ quặc.
Mặc Vân Khởi bò dậy, nghiêm mặt nói với Diệp Huyên: “Diệp thổ phỉ... Ngươi thích đàn ông thật hả? Trời đất quỷ thần ơi, có phải ngươi... ngươi có ý gì với ta không... Má, ngươi... Ta nói cho ngươi biết, ta không có cong! Ngươi nhanh chóng từ bỏ ý định đi!"
Mặt Diệp Huyên đen như đáy nồi.
Bạch Trạch đang đứng cạnh hắn cũng lùi lùi ra xa, nhìn hắn bằng ánh mắt quái gở xen lẫn phòng bị.
Diệp Huyên: “...”
Hắn có chút cạn lời, tuy rất muốn giải thích nhưng sợ sẽ khiến Kỷ An Chi nổi cơn tam bành.
Đừng nhìn nàng ta thường ngày chỉ biết cắm đầu vào ăn mà lầm, một khi nghiêm túc lên thì vô cùng kinh khủng.
Nhưng nếu không giải thích...
Trong ánh mắt Khương Cửu nhìn hắn mang theo một nụ cười khó hiểu.
Nàng ấy không tin Diệp Huyên thích đàn ông. Một người đàn ông thích người cùng giới thì làm sao còn sinh ra hứng thú với phụ nữ được? Mà người này rõ ràng có ý với Tiểu An, thêm cả lần ở trong hố nhỏ sau thác nước kia...
Một vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu khiến gương mặt Khương Cửu đỏ lên, nhưng nàng ấy nhanh chóng trở lại bình thường.
Lúc này, mọi người thấy Kiếm Tiểu Vương gần đó đi đến
quan sát Diệp Huyên hồi lâu rồi nói: “Ngươi đang bị thương, Kiếm Tiểu Vương ta không thích ức hiếp người, sau này sẽ đến học viện Thương Lan khiêu chiến ngươi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta đợi ngươi”.
Kiếm Tiểu Vương rời đi.
Mặc Vân Khởi nhìn theo, nói: “Tên này không thừa nước đục thả câu, xem như tốt tính ấy chứ”.
Diệp Huyên nhẹ giọng đáp: “Không phải ai cũng là tiểu nhân mà”.
Nói xong, hắn thấy Cung Thanh Thành mỉm cười: “Chúc mừng”.
Diệp Huyên ôm quyền với gã: “Đa tạ”.
Cung Thanh Thành đưa Diệp Liên về với Diệp Huyên. Cô bé đi đến siết chặt tay đại ca như sợ hắn sẽ biến mất.
Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu muội muội, nghe Cung Thanh Thành cười nói: “Tuy lần này Diệp huynh đã hóa giải nguy cơ nhưng thực chất sẽ đối mặt với nguy cơ lớn hơn nữa. Đây chỉ là mở đầu cho chuỗi ngày phiền hà của huynh và học viện Thương Lan mà thôi”.
Diệp Huyên im lặng.
Cung Thanh Thành nhìn cả nhóm: “Những người này đều được một số thế lực chú trọng bồi dưỡng, chúng chết dưới tay các ngươi, những thế lực kia chắc chắn sẽ không bỏ qua. Đặc biệt là học viện Thương Mộc ở đế quốc Đại Vân nơi Thanh Châu và Thế giới ngầm, hai thế lực này rất trọng thể diện, tuyệt đối sẽ tìm cách báo mối thù mất người ở đây. Lần này họ sẽ không làm theo quy tắc với các ngươi nữa”.
Y vừa nói vừa lắc đầu cười: “Tóm lại, bây giờ là lúc kết minh hậu đài, cũng không phải lúc ta có thể nhúng tay. Nếu có thời gian, mời chư vị đến Đế Quốc Đại Vân. Nếu có thể bình an vượt qua nguy cơ lần này, ta tin các vị sẽ sớm đến thôi, dù sao nơi ấy mới chính là một võ đài khổng lồ. Xin cáo từ!"
Y ôm quyền với Diệp Huyên rồi đi mất.
Mặc Vân Khởi lên tiếng: “Vậy là y muốn kết giao với chúng ta ư?"
Khương Cửu nhàn nhạt đáp: “Nếu ngươi có thể sống mạnh khỏe, càng ngày càng ưu tú thì y sẽ kết giao. Ngược lại, nếu ngươi chỉ ngu ngốc đần độn thì y sẽ không thèm nói một lời. Có một số thiên tài tính tình kiêu ngạo, chỉ kết giao với người tài giỏi, cũng chỉ cho phép người tài giỏi kết giao với mình”.
Mặc Vân Khởi gật gù: “Hiểu rồi”.
Khương Cửu quay sang Diệp Huyên: “Trốn đi”.
Trốn?
Mọi người nhìn nàng ta.
Khương Cửu dõng dạc nói: “Ngươi phải trốn, bằng không ngươi sẽ không có đường sống. Lập tức trốn đi, đợi ngày sau tái xuất!"
Diệp Huyên lắc đầu.
Khương Cửu cả giận: “Ngươi không thể linh hoạt chút à? Trốn cũng đâu có gì xấu hổ!"
Diệp Huyên cười khổ: “Ta trốn đi rồi bọn Mặc ngu ngốc biết làm sao? Học viện Thương Lan biết làm sao?"
Câu hỏi này khiến Khương Cửu im lặng.
Diệp Huyên nói với cả nhóm: “Huynh muội ta không có ràng buộc, có thể trốn ở bất kỳ nơi nào. Nhưng Mặc ngu ngốc và Bạch Trạch còn gia tộc, căn bản không thể trốn được. Một khi ta trốn tránh, những người đó sẽ đến gây hấn với các ngươi hoặc người nhà các ngươi…”
Đến đây hắn đánh mắt nhìn Khương Cửu: “Thậm chí sẽ đến gây phiền toái cho cô”.
Khương Cửu không nói gì.
Mặc Vân Khởi thở dài: “Ngươi có chịu trốn không hả Diệp thổ phỉ? Còn chúng ta...”
Diệp Huyên lắc đầu ngắt lời hắn ta: “Đừng nói nữa”.
Hắn mỉm cười dắt tay Diệp Liên: “Huynh muội chúng ta dám làm dám nhận”.
Khương Cửu bỗng lên tiếng: “Thật ra thì mọi người đều đã ở trên một con thuyền rồi, những người ấy sẽ không tha cho Tiểu Diệp Tử, càng không tha cho Thương Lan”.
Ánh mắt nàng ta rơi xuống trên người nhóm Mặc Vân Khởi: “Ba người các ngươi nếu vừa yếu vừa ngốc thì có lẽ sẽ còn đường sống, nhưng các ngươi đã không yếu mà còn có thiên phú rất cao, bọn họ sẽ không để các ngươi trở thành hậu họa sau này mà sẽ đuổi tận giết tuyệt!"
Mặc Vân Khởi lắc đầu thở dài: “Giỏi quá cũng là cái tội”.
Bạch Trạch liếc xéo: “Mặt ngươi còn dày hơn cả mông ta nữa”.
Câu này khiến Mặc Vân Khởi nổi sùng: “Ngươi không mở miệng không ai tưởng ngươi câm đâu!"
Bạch Trạch nhẹ nhàng đáp: “Nhìn ngươi thấy ghét thôi”.
Mặc Vân Khởi lập tức nhảy lùi lại mấy trượng, ngoắc ngoắc tay: “Ngon tới đây!"
Bạch Trạch: “...”
Diệp Huyên không khỏi bật cười, toan mở miệng đáp lời Khương Cửu thì một cô bé đã xuất hiện.
Hắn ngẩn người, vì đó chính là cô bé đã tặng Thiên Hỏa Noãn Ngọc cho Diệp Liên.
Cô bé mặc áo bông màu hồng, tóc tết thành đuôi dài sau gáy, xinh xắn như búp bê, đáng tiếc lại sở hữu ánh mắt lạnh như băng.
Cô bé làm ngơ những người khác mà đi về phía Diệp Liên. Bỗng nhiên Mặc Vân Khởi xuất hiện nhìn cô bé cười khà khà: “Em bé dễ thương quá, người nhà em đâu?"
Vừa nói vừa vươn tay chạm vào đuôi tóc của cô bé.
Ầm!
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Mặc Vân Khởi bay tít ra tận mười mấy trượng mới rơi xuống đất thành một cái hố to.
Hắn ta rên rỉ: “Mẹ ơi... Đau chết ông rồi...”
Mọi người: “...”
Cô bé nói với Diệp Liên: “Theo ta đi đi!"
Diệp Huyên nghe vậy thì bước ra chặn trước mặt muội muội, nhìn cô bé đầy vẻ đề phòng.
Cô bé lạnh lùng liếc hắn: “Ngươi bảo vệ được con bé ư?
Diệp Huyên thấp giọng đáp: “Ta sẽ dùng cả cái mạng này!"
Hắn nhận lại một câu hỏi ngược lạnh lẽo: “Mạng ngươi hữu dụng sao?"
Cô bé tiếp tục trước khi
Thấy Diệp Huyên rơi lệ, mọi người ở đây đều khá bất ngờ.
Đặc biệt là mấy người Khương Cửu, họ đều hiểu rất rõ tính cách của Diệp Huyên, chắc chắn hắn là một nam tử thà đổ máu chứ không đổ lệ!
Mà lúc này, chỉ một câu nói của Diệp Liên lại khiến cho hắn rơi nước mắt!
Có thể thấy được địa vị của Diệp Liên trong lòng Diệp Huyên quan trọng tới cỡ nào!
Cô bé kia cũng khá kinh ngạc. Cô bé cũng biết một hai về Diệp Huyên, cũng đã quan sát toàn bộ trận chiến vừa rồi.
Mặc dù cô bé không thích Diệp Huyên, nhưng không thể không nói, đây là một nam tử chân chính, đặc biệt là hắn dám đánh dám giết, không sợ bó tay bó chân, điều này khiến cô bé càng thưởng thức hắn hơn. Mà lúc này, chỉ một câu của Diệp Liên thôi, không ngờ tên này đã… Không thể không thừa nhận, kẻ trước mắt cô bé rất quan tâm đến muội muội của mình.
Sự quan tâm này không hề liên quan đến lợi ích!
Nước mắt của Diệp Liên cũng rơi xuống, cô bé nhìn Diệp Huyên nói: “Ca, muội cũng muốn mạnh lên!”
Diệp Huyên trầm mặc.
Diệp Liên quệt nước mắt trên mặt, nói tiếp: “Muội không muốn làm vướng chân huynh, cũng không muốn bị người khác bắt đi để uy hiếp huynh. Ca, muội muốn trở nên mạnh hơn, muội muốn sau này có thể giúp được huynh!”
Diệp Huyên đi tới trước mặt Diệp Liên, nhẹ nhàng lau nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt muội muội: “Là ca vô năng, không thể bảo vệ muội thật tốt!”
Diệp Liên lắc đầu, nước mắt lại rơi lã chã: “Là muội vô dụng, từ nhỏ đến lớn chỉ có thể khiến ca ca mệt mỏi, là muội vô dụng…”
Diệp Huyên mỉm cười: “Đừng khóc, sắp thành con mèo rồi kìa!”
Diệp Liên kéo Diệp Huyên ngồi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Diệp Huyên. “Ca, muội nhất định sẽ mạnh lên, nhất định. Đến khi ấy, nhất định muội sẽ bảo vệ huynh thật tốt, giống như huynh vẫn bảo vệ muội ấy!”
Diệp Huyên nhếch miệng cười, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Diệp Liên, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, cô bé nãy giờ đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Con bé có thể chất đặc biệt, các ngươi dùng hỏa linh chỉ có thể tạm thời duy trì tính mạng của con bé, căn bản không phải kế lâu dài. Chỉ có về Bắc Hàn Tông của ta mới có thể giải quyết triệt để vấn đề của con bé”.
Diệp Huyên quay sang nhìn cô bé. Cô bé nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi không thể bảo vệ con bé cả đời, nhất định con bé phải có năng lực tự bảo vệ mình. Mà nếu con bé gia nhập Bắc Hàn Tông, Bắc Hàn Tông ta nhất định sẽ dốc hết khả năng bồi dưỡng con bé”.
Lúc này, lão Kỷ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn lão Kỷ, lão Kỷ lại nhìn Diệp Liên, nói: “Nha đầu này có thể chất đặc biệt, nếu nó tới Bắc Hàn Tông, có lẽ sẽ là kết cục tốt nhất”.
Diệp Huyên hơi cúi đầu nói: “Nhưng con bé chưa bao giờ rời xa ta!”
Lão Kỷ thấp giọng thở dài, không nói gì thêm.
Đột nhiên trong đầu Diệp Huyên vang lên giọng nói của cô bé kia: “Có bao giờ ngươi nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình không? Con bé ở lại bên cạnh ngươi thập tử vô sinh. Nếu con bé tới Bắc Hàn Tông chúng ta, Bắc Hàn Tông tự có khả năng bảo vệ cô bé. Ta biết ngươi muốn bảo vệ muội muội, nhưng đừng để tình yêu thương này trở thành ích kỷ!”
Ích kỷ!
Diệp Huyên chậm rãi siết chặt hai nắm tay.
Xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Huyên.
Một lát sau, Diệp Huyên đột nhiên quay sang Diệp Liên cười nói: “Được, ca đồng ý với muội!”
Diệp Liên không những không vui mà còn khóc dữ dội hơn.
Bởi vì cô bé thực sự không muốn rời xa ca ca!
Diệp Huyên nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Diệp Liên cười nói: “Đừng khóc!”
Dứt lời, hắn lôi kéo Diệp Liên tới trước mặt cô bé kia: “Tiền bối, muội muội ta, xin làm phiền ngươi!”
Cô bé kia muốn dắt Diệp Liên đi, đột nhiên Diệp Huyên nói: “Con bé vốn tính mềm yếu, không thích tranh đấu, nếu tới Bắc Hàn Tông khó tránh khỏi sẽ bị người ta bắt nạt, ta…”
“Yên tâm!”
Cô bé kia lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyên: “Nếu con bé theo ta tới Bắc Hàn Tông, sẽ không một ai trong Tông dám bắt nạt nó!”
Diệp Huyên nhìn cô bé rồi quay người đưa một chiếc nhẫn cho Diệp Liên. Chiếc nhẫn này là nạp giới mà lúc trước hắn thu được, bên trong là tất cả gia sản của hắn!
Diệp Huyên nhếch miệng cười nói: “Tới Bắc Hàn Tông không nên quá yếu đuối, nếu có ai bắt nạt muội, muội cứ đánh lại cho huynh. Nếu đánh không lại thì truyền tin về cho ca, ca sẽ đi giúp muội, biết không?”
Diệp Liên lau nước mắt trên mặt, gật đầu nói: “Vâng”.
Lúc này, đột nhiên cô bé kia nói: “Ngươi tự giữ cái nhẫn này lại đi, con bé tới Bắc Hàn Tông, không thiếu gì hết”.
Diệp Huyên nhìn cô bé kia nói: “Ta cho muội ta, ta…”
Cô bé ngắt lời hắn: “Ngươi nói xem ngươi có thể cho con bé thứ gì tốt? Con bé mà mang mấy thứ rác rưởi trong nạp giới này của ngươi đến Bắc Hàn Tông, ta cũng mất mặt!”
Diệp Huyên đen mặt lại, tê dại. Trong này đều là Linh Khí cực phẩm đó!
Đây mà là rác rưởi sao?
Diệp Huyên đang định nói gì đó, lão Kỷ đứng bên cạnh xen vào: “Tự giữ lấy đi. Bây giờ ngươi cần những thứ này, mà nha đầu này tới Bắc Hàn Tông rồi sẽ không thiếu đám đồ chơi này đâu!”
Diệp Liên cũng trả nạp giới lại cho Diệp Huyên. Cô bé lấy ra một người gỗ nhỏ, giơ lên, cười nói với Diệp Huyên: “Có cái này là được rồi!”
Người gỗ nhỏ này giống Diệp Huyên đến tám chín phần!
Diệp Huyên còn muốn nói gì đó nữa, cô bé kia đột nhiên nắm chặt tay Diệp Liên muốn rời đi. Hắn vội vàng hỏi: “Bắc Hàn Tông ở đâu?”
Cô bé kia liếc nhìn Diệp Huyên, hiển nhiên là không muốn nói.
Lão Kỷ bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Nếu hắn tới Bắc Hàn Tông, dù không phải là cường giả hàng đầu thì cũng không phải hạng yếu. Nếu sau này trở thành Kiếm Chủ, hoặc Kiếm Hoàng, thậm chí cao hơn… với Bắc Hàn Tông mà nói, cũng coi như là một chuyện tốt, không phải sao?”
Cô bé trầm mặc.
Lúc này Diệp Liên cũng xem như là người của Bắc Hàn Tông rồi, bình tĩnh xem xét, cô bé cũng không có liên quan gì nhiều với Diệp Huyên, nhưng nếu Diệp Huyên trở thành Kiếm Chủ hoặc Kiếm Hoàng, thậm chí là Kiếm Tiên, vậy với Bắc Hàn Tông thì đây là một ngoại viện siêu cấp rồi!
Chớp mắt một cái, cô bé nói với Diệp Huyên: “Trung Thổ Thần Châu, ở nơi cực hàn của Bắc Cảnh”.
Dứt lời, cô bé truyền âm cho Diệp Huyên nghe: “Bắc Hàn Tông ta không cấm ngươi lui tới với nha đầu này, nhưng việc này được quyết định bởi thành tựu sau này của ngươi. Nếu trước ba mươi tuổi ngươi chưa thể đạt được tới Kiếm Chủ thì đừng có tới! Bởi vì khi ấy ngươi sẽ trở thành gánh nặng của con bé!”
Nói xong, nàng kéo Diệp Liên quay người biến mất.
Bên dưới, Diệp Huyên ngẩn ngơ, một khắc sau mới hét lên với chân trời: “Nha đầu, chờ huynh, huynh sẽ đi tìm muội, chờ huynh…”
Nơi chân trời xa xôi vọng lại một âm thanh yếu ớt: “Ca…”
Diệp Huyên ngây người nhìn chân trời thật lâu, cuối cùng mới thu ánh mắt lại, nằm dưới đất.
Hắn nhìn chân trời, ánh mắt thất thần.
Mặc Vân Khởi bên cạnh do dự một chút, muốn tới an ủi hắn nhưng lại bị lão Kỷ ngăn lại.
Lão Kỷ nói: “Để hắn tự ngẫm đi!”
Tự ngẫm!
Nhiều khi trong cuộc đời sẽ gặp phải một chút khó khăn, mà thật ra chỉ cần mình muốn là có thể vượt qua.
Cũng không lâu lắm, Diệp Huyên đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt song quyền: “Ông đây muốn trở thành Kiếm Chủ, không, muốn trở thành Kiếm Hoàng, không không, ông đây muốn trở thành Kiếm Tiên. Ông đây muốn làm Kiếm Tiên!”
Kiếm Tiên!
Nếu mình là Kiếm Tiên, học viện Thương Mộc dám đến bắt nạt mình sao?
Nếu mình là Kiếm Tiên, muội muội Diệp Liên có thể sẽ bị bắt nạt nhiều như vậy sao?
Nếu mình là Kiếm Tiên…
Yếu cũng là cái tội!
Nếu không có được thực lực, tình thân, tình bạn, tình yêu, cũng khó mà giữ được!
Hiện thực tàn khốc như vậy đấy, mà nếu không muốn chấp nhận hiện thực tàn khốc thì cũng chỉ có cách mạnh lên thôi!
Nghĩ tới đây.
Diệp Huyên lập tức cảm thấy tâm niệm thông suốt.
Mục tiêu!
Lần này hắn đã có một mục tiêu thực sự cho mình.
Trở thành Kiếm Tiên!
Lúc này, trong cơ thể Diệp Huyên, kiếm Linh Tú đột nhiên rung lên kịch liệt, ngay sau đó, nó từ trong cơ thể hắn phóng lên tận trời.
Thấy cảnh tượng này, cả đám người đều ngây ngẩn.
Trên đỉnh đầu Diệp Huyên, kiếm Linh Tú rung động kịch liệt, khiến cho cả đám người bên dưới cảm thấy thanh kiếm này thật quái dị!
Vô cùng quái dị!
Cách đó không xa, lão Kỷ thoáng nhìn Diệp Huyên, sắc mặt hơi phức tạp, đang định nói gì đó, đột nhiên mặt đất giữa sân đột nhiên rung lên, chẳng mấy chốc, cảnh tượng bốn phía bị bóp méo.
Thấy vậy, lão Kỷ nhíu mày hô lên: “Bí cảnh nơi này sắp biến mất! Đi!”
Nói xong, lão đánh ra một chiêu, cả đám người biến mất ngay tại chỗ.
Bên ngoài bí cảnh.
Mấy người lão Kỷ rơi xuống đất, đột nhiên lão quay đầu nhìn lại.
Thiếu mất một người!
Thiếu Diệp Huyên!
Lão Kỷ đột nhiên quay đầu nhìn bí cảnh. Nhưng bí cảnh đã biến mất. Lão đang định ra tay, đột nhiên một giọng nói lặng lẽ tiến vào trong đầu lão…
Một lát sau, lão khẽ lẩm bẩm: “Là hắn…”
…
Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy đầu mình cực kỳ nặng nề tối tăm, cứ như bị rót chì vậy.
Không biết qua bao lâu cảm giác này mới phai nhạt dần dần.
Diệp Huyên lắc lắc đầu, mở hai mắt, lúc này hắn lại đang đứng trong một sơn động, trước mặt là một nam tử trung niên đang ngồi xếp bằng. Người này mặc một bộ trường bào màu trắng, rất nho nhã, chỉ có điều đây chỉ là hư ảnh, không phải thực thể!
Diệp Huyên nhìn bốn phía, rồi lại nhìn nam tử kia, ngỏ lời hỏi: “Tiền bối?”
Nam tử trung niên mở mắt nhìn Diệp Huyên, đánh giá hắn một lát rồi cười nói: “Kiếm võ song tu, còn tu luyện ra được cảnh giới ẩn. Mà cảnh giới ẩn này còn khác với cảnh giới ẩn của người thường… Quan trọng nhất là ngươi không có đan điền, vậy mà một thân chiến lực không hề yếu, đặc biệt là kiếm ý của ngươi. Ta cũng đã từng gặp một số kiếm tu, nhưng chưa bao giờ thấy kiếm ý thế này, thực chấn động!”
Sắc mặt Diệp Huyên khá đề phòng.
Nam tử trung niên cười nói: “Yên tâm, ta không có ác ý với ngươi, chỉ khá tò mò với sư tôn của ngươi. Không biết ta có thể hỏi tục danh của tôn sư không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Nam tử trung niên khẽ gật đầu: “Thôi được, cũng không ép”.
Dứt lời, ông lại đánh giá Diệp Huyên: “Ngươi có thể nói là võ thể kiếm tam tu. Thể và kiếm ta không am hiểu, nhưng về mặt võ đạo ta cũng hiểu sơ một chút. Nếu người phía sau ngươi không ngại, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một hai về võ đạo!”
Diệp Huyên ngây ngẩn cả người ra, rồi vội vàng nói: “Đương nhiên không ngại… Chỉ có điều, vì cái gì?”
Nam tử trung niên cười nói: “Sau này nếu Ninh Quốc của ta gặp phiền phức mà ngươi có đủ khả năng, xin hãy tương trợ một hai!”
Diệp Huyên trâm giọng nói: “Ông là người Ninh Quốc!”
Nam tử trung niên gật đầu hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Không vấn đề gì”.
Nam tử trung niên mỉm cười nói: “Ta truyền cho ngươi một chiêu, Chiến Ý Ngưng Tụ”.
Tiếng nói vừa dứt, ông ta mở bàn tay phải ra, một khắc sau, một cỗ chiến ý ngập trời xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.
Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyên nói: “Tuy ngươi có chiến ý, nhưng lại không mạnh, truy cứu nguyên nhân là vì chiến ý trong lòng ngươi không đủ. Chiến ý, xét đến cùng là một chữ ‘Chiến’. Ngươi có thể nhớ lại tình huống lần đầu ngươi lĩnh ngộ được chiến ý!”
Tình huống lần đầu tiên lĩnh ngộ chiến ý?
Trong đầu Diệp Huyên xuất hiện một cảnh tượng.
Bên ngoài Lưỡng Giới thành, một mình hắn cản ba ngàn thiết kỵ!
Một khắc này, hắn quên đi sinh tử, quên cả muội muội, trong lòng và trong đầu chỉ có một chữ, là “Chiến!”
Mặc kệ kẻ đối diện mình là ai, có bao nhiêu người, hắn đều muốn chiến!
Chiến đến chết!
Nghĩ tới đây, một thanh kiếm đột nhiên từ trong cơ thể hắn bay ra. Một khắc sau, một cỗ ý cảnh đột nhiên từ trong kiếm Linh Tú chấn động tỏa ra.
Thứ kiếm Linh Tú phát ra không phải kiếm ý, mà là chiến ý!
Nam tử trung niên đối diện Diệp Huyên ngẩn ra, rồi nói: “Có phải ngươi lầm rồi không? Ngươi dừng lại đã… Chúng ta đang luyện võ đạo, không phải luyện kiếm đạo…”
Diệp Huyên vẫn không dừng lại!
Một luồng chiến ý ngập trời vô cùng vô tận toả ra từ kiếm Liên Tú, chỉ trong chốc lát, đã khiến cả sơn động phải rung động dữ dội.
Chiến ý? Kiếm ý?
Thực ra hai thứ này không hề mâu thuẫn với nhau!
Ngược lại, cả hai vốn là một thể.
Hắn là võ giả, nhưng cũng là kiếm tu. Mà khi đối địch với kẻ khác, một kiếm tu sao có thể không có chiến ý?
Kiếm ý là lấy kiếm làm nền tảng, nhưng bản chất là người. Mà chiến ý cũng lấy con người làm hạch tâm.
Có thể nói, dù là kiếm ý hay chiến ý, thực ra cũng là một!
Không có gì khác biệt!
Trước kia, trong tiềm thức, Diệp Huyên vẫn chia nó làm hai, mà vừa rồi, trời xui đất khiến hắn mới phát hiện ra chiến ý có thể dung hợp với kiếm, hoặc có thể nói, có thể dung hợp với kiếm ý!
Mà là dung hợp một cách hoàn mỹ!
Bởi vì hạch tâm của chiến ý là một chữ “Chiến”, mà mục đích cầm kiếm là gì? Cũng là chiến!
Hạch tâm của cả hai đều giống nhau!
Trên đỉnh đầu Diệp Huyên, kiếm Liên Tú rung động dữ dội. Thanh kiếm chất chứa chiến ý vô tận, dường như có thể chiến đấu với cả thiên hạ!
Mà lúc này, trong kiếm Liên Tú lại xuất hiện một luồng ý cảnh vô cùng mạnh mẽ!
Kiếm ý!
Khi kiếm ý xuất hiện, kiếm Liên Tú đột nhiên xoay tròn, trong chốc lát, tiếng kiếm reo không ngừng vang vọng khắp sơn động!
Mặc dù luồng chiến ý kia không dung hợp cùng kiếm ý, nhưng cũng không mâu thuẫn với nhau, ngược lại, cả hai đều vờn quanh kiếm Liên Tú, hai luồng ý cảnh cùng tồn tại rất hòa hợp!
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lăng không bay lên, bắt lấy kiếm Liên Tú. Chỉ trong chốc lát, kiếm ý và chiến ý cùng bao phủ khắp toàn thân hắn.
Cả hai luồng ý cảnh bao phủ lấy hắn, rất hài hòa!
Diệp Huyên chậm rãi khép hai mắt lại.
Chiến!
Theo như lời nam tử trước mắt đã nói, thế nào là chiến ý? Đương nhiên là một chữ “chiến”.
Chữ “chiến” này giống với “thế” của Nhất Kiếm Định Sinh Tử.
Mặc kệ ngươi là người phương nào, mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào, nếu ngươi muốn giết ta thì chắc chắn ta sẽ đánh với ngươi một trận!
Không đúng!
Là ta sẽ chém chết ngươi!
Lúc trước, hắn thiếu khuyết lòng tin này!
Lòng tin vào kiếm đạo!
Chỉ cần hiểu, tự khắc rõ!
Khi Diệp Huyên mở mắt ra, thanh kiếm trong tay hắn rung lên mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát, một thanh kiếm lao lên tận trời, đâm xuyên qua đỉnh sơn động, vọt thẳng vào trùng mây!
Trong sơn động, một luồng khí tức mạnh mẽ bao quanh thân thể Diệp Huyên rồi quét ra.
Cùng lúc đó, giữa không trung trên sơn động bất ngờ có hiện tượng lạ. Mây trên trời đột nhiên tập trung lại trên sơn động, không chỉ vậy, trên bầu trời còn có một cầu vồng vắt ngang sơn động.
Thiên địa dị biến!
Trong sơn động, nam tử trung niên nhìn Diệp Huyên, sắc mặt khá phức tạp, lẩm bẩm: “Đồng thời đạt tới Tông Sư Võ Đạo và Tông Sư Kiếm Đạo, còn khiến cho thiên địa dị biến… Rốt cuộc phương nào mới có thể dạy ra yêu nghiệt như vậy!”
Tông Sư Võ Đạo!
Tông Sư Kiếm Đạo!
Có thể nói, Diệp Huyên đạt được cả hai cùng một lúc.
Nhưng vẫn chưa kết thúc!
Từ trong cơ thể Diệp Huyên, một luồng năng lượng khổng lồ đột nhiên bộc phát.
Luồng sức mạnh này chính là năng lượng lúc trước hắn đã thôn phệ thanh kiếm đen bậc Minh. Trước đó hắn không dám nhắc tới, cố gắng cứng rắn đè ép nó xuống, nhưng hiện giờ thì hắn không cần ép nữa, phải nói là, không ép được nữa!
Một thanh kiếm bậc Minh!
Năng lượng kia kinh khủng cỡ nào chứ?
Chỉ trong thoáng chốc, cả cơ thể Diệp Huyên không ngừng run lên!
Cách đó không xa, nam tử trung niên nhíu mày: “Chẳng lẽ còn định đột phá…. Có cần kích thích ta đến vậy không?”
Mặc dù ông ta cũng là thiên tài, phải nói là yêu nghiệt, siêu cấp yêu nghiệt, nhưng so với Diệp Huyên trước mắt đây thì đột nhiên ông phát hiện ra khi còn trẻ mình cũng chỉ thường thôi…
Lúc này, thân thể Diệp Huyên càng lúc càng rung lên mạnh mẽ.
Nam tử trung niên nhíu mày, đột nhiên đưa tay phải về phía Diệp Huyên, cách không ép nhẹ xuống. Chỉ trong chốc lát, luồng sức mạnh cuồng bạo kia lập tức chảy về cơ thể hắn, đồng thời cũng bị áp xuống.
Thân thể Diệp Huyên dần dần khôi phục lại bình tĩnh, sau đó bắt đầu điên cuồng thôn phệ luồng năng lượng kia!
Cứ như vậy, không biết sau bao lâu, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt.
Ầm!
Một luồng khí tức khủng bố từ cơ thể hắn quét ra!
Vẫn chưa đạt tới Thông U Cảnh!
Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyên, hỏi: “Bản thân ngươi có thể đạt tới Thông U, vì sao phải cứng rắn trấn áp xuống?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Quá gấp!”
Ánh mắt nam tử trung niên thoáng một tia kinh ngạc, lại đánh giá Diệp Huyên một chút, cười hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta vừa mới đạt tới Lăng Không Cảnh không lâu, nếu bây giờ cưỡng ép vọt thẳng đến Thông U, ta cảm thấy có hơi phù phiếm, không thật!”
Nam tử trung niên than khẽ: “Một thiếu niên nho nhỏ lại có thể không nóng không vội như vậy, thực là hiếm có. Lời ngươi vừa nói không sai. Nếu hiện giờ ngươi vọt thẳng tới Thông U Cảnh, rất có thể cảnh giới sẽ không vững, vì ngươi còn chưa hiểu rõ hoàn toàn Lăng Không Cảnh. Nếu là người thường thì thôi đi, nhưng ngươi lại khác, nền tảng của ngươi quá tốt, tốt nhất vẫn nên đi chắc từng bước nền tảng ở từng cảnh giới, sẽ có lợi cực lớn cho tương lai ngươi sau này!”
Diệp Huyên hơi thi lễ với nam tử trung niên kia: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm!”
Nam tử trung niên cười nói: “Thực ra bây giờ ngươi cũng không khác gì Thông U Cảnh rồi, có thể nói, xét về mặt cảnh giới, ngươi chính là Thông U Cảnh. Sau này nếu ngươi đạt tới Thông U Cảnh, xét trong cùng cấp, e rằng có rất ít người có thể so sánh với ngươi”.
Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút mới lại nói tiếp: “Về võ đạo, ngươi đã hiểu được Chiến Ý Ngưng Tụ, đồng thời hiểu được làm thế nào để phát huy uy lực của chiến ý tới mức tối đa, ta cũng không có gì dạy ngươi nữa. Dù sao ngươi cũng không có đan điền, ta cũng không thể dạy ngươi được một số võ kỹ còn lại”.
Diệp Huyên do dự một chút rồi nói: “Xin tiền bối chỉ điểm cho vãn bối một hai, dù là mặt nào cũng được!”
Nam tử trung niên nhìn thiếu niên trước mặt, trầm ngâm một lát rồi nói: “Dù là kiếm tu hay võ giả đều phải nhớ lấy, chớ mất bản tâm. Thế nào là bản tâm? Cá nhân ta lý giải, bản tâm chính là suy nghĩ chân thật nhất trong nội tâm mình. Thường thì khi thực lực tăng lên, mọi người cũng sẽ nảy sinh một số suy nghĩ và dã tâm mà trước kia chưa từng có, có một số là tốt, cũng có một số là xấu. Giống như người thế tục vậy, khi một người nghèo đột nhiên phất nhanh, rất có khả năng kẻ đó sẽ bỏ rơi vợ con, bởi vì sẽ có nhiều cô gái xinh đẹp hơn để lựa chọn…”
Nói tới đây, ông ta lại nhìn Diệp Huyên: “Trong nội tâm của ngươi, tốt nhất vẫn nên có một cây thước, để đo người khác, cũng là để đo chính mình”.
Diệp Huyên thi một lễ thật sâu với nam tử: “Vãn bối xin nhớ kỹ!”
Nam tử cười nói: “Lời cuối cùng. Thiên phú của ngươi không tồi, ngộ tính cũng vô cùng tốt, có rất nhiều ưu thế trên con đường tu luyện, nhưng rất có thể những ưu thế này sẽ trở thành điểm yếu của ngươi. Nếu một người thuận lợi mãi thành quen, đột nhiên một ngày nào đó gặp phải trắc trở sẽ vô cùng có thể không xóa được chấp niệm mà ngộ nhập lạc lối. Kiếm tu các ngươi cho rằng chỉ cần hiểu, tự khắc rõ. Nhưng nếu chưa hiểu thì cũng chớ gấp, có rất nhiều chuyện không vội vàng được. Có rất nhiều thời điểm, cứ thong thả tiến dần dần mới là tốt nhất!”
Diệp Huyên lại thi lễ thật sâu: “Vãn bối nhớ kỹ”.
Nam tử trung niên do dự một chút rồi phất tay phải một cái, một cái hộp vàng óng đột nhiên xuất hiện bên phải ông bay đến trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên khó hiểu nhìn nam tử kia. Ông cười nói: “Mở ra xem đi!”
Diệp Huyên mở hộp ra, bên trong là một lệnh bài hình rồng, đằng sau có ghi hai chữ vàng: “Quốc sĩ!”
Quốc sĩ?
Diệp Huyên nhìn nam tử trung niên kia. Ông cười giải thích: “Đây là một biểu tượng thân phận ở Ninh Quốc. Tuy ngươi không phải người Ninh Quốc nhưng cũng không sao. Sau này, khi ngươi hành tẩu ở Ninh Quốc, có lệnh bài này sẽ thuận lợi hơn nhiều. Ngoài ra, lệnh bài này còn có một số tác dụng khác. Trong lệnh bài có một trận pháp nhỏ tên “Tụ Long Trận”. Trận pháp này có thể hội tụ long khí, nếu sau này gặp phải kẻ địch, chỉ cần có đủ linh thạch cực phẩm là có thể thôi động trận này, thu được một tia long khí để tăng cường thực lực. Tia long khí này sẽ tăng sức mạnh nhục thân của ngươi trên diện rộng, với ngươi hiện tại thì nó có tác dụng rất lớn!”
Nghe vậy, Diệp Huyên vội vàng cất lệnh bài đi: “Đa tạ tiền bối!”
Nam tử trung niên mỉm cười nói: “Hôm nay ngươi tiến vào bí cảnh của ta cũng coi như có duyên với ta. Nếu đã có duyên, đương nhiên ta muốn để lại một tia ân tình. Thiếu niên này, hy vọng ngày khác còn có cơ hội gặp nhau!”
Nói xong, thân thể ông dần mờ đi.
Chốc lát sau, nam tử trung niên hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyên nhìn thoáng sang bên cạnh, cách chỗ ông không xa còn có hai cái hộp màu vàng óng.
Hắn không lấy mà quay người rời đi.
Không thể có lòng tham không đáy!
Nam tử trung niên kia đã không đưa hai cái hộp còn lại cho hắn, đương nhiên hắn không thể tự tiện lấy đi.
Ngay khi Diệp Huyên quay người rời đi không lâu, nam tử trung niên vừa biến mất đột nhiên lại xuất hiện. Ông ta nhìn thoáng qua hai cái hộp vàng óng bên cạnh, lắc đầu cười nói: “Là mầm mống tốt… Đáng tiếc, không phải người Ninh Quốc ta… Thực sự đáng tiếc!”
Dứt lời, hình ảnh ông ta hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyên vừa đi ra khỏi sơn động đã thấy trời đất quay cuồng, rồi mọi thứ trở nên mơ hồ mờ ảo, chẳng mấy chốc hắn đã biến mất.
Không biết bao nhiêu lâu sau, Diệp Huyên chậm rãi mở hai mắt ra. Lần này hắn đã ở bên ngoài bí cảnh! Trước mặt hắn, cách không xa chính là lão Kỷ và mấy người Khương Cửu!
Thấy Diệp Huyên, mấy người Khương Cửu cùng thở phào một hơi. Mặc Vân Khởi đi tới trước mặt hắn đánh giá hắn một chút: “Ta còn tưởng rằng ngươi mất tích luôn rồi chứ!”
Diệp Huyên cười nói: “Có chút việc chậm trễ, đã để mọi người đợi lâu”.
Khương Cửu bước tới trước mặt Diệp Huyên, đánh giá hắn một chút, sau đó nói: “Ngươi không sao thì ta đi!”
Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi.
Nhưng chỉ được vài bước nàng ấy đã quay lại nhìn Diệp Huyên, cả giận hỏi: “Không tiễn à?”
Diệp Huyên: “…”
Đám người Mặc Vân Khởi đứng một bên cười lên ha hả.
Một lát sau, Diệp Huyên tiễn Khương Cửu một đoạn không xa.
Khương Cửu khẽ nói: “Vậy còn những người kia? Bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định. Nếu ngươi về Đế Đô thì đó sẽ là một tử cục!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nhưng ta phải đối mặt!”
Khương Cửu nhìn hắn: “Có thể ta không giúp được ngươi nữa. Đã vượt ngoài năng lực của ta rồi”.
Diệp Huyên quay sang nhìn Khương Cửu, nhếch miệng cười nói: “Tiểu Cửu, cô đã giúp ta rất nhiều rồi, đừng có tham dự vào nữa, sẽ không tốt cho cô, càng không tốt cho Hoàng thất Khương Quốc!”
Khương Cửu nhìn Diệp Huyên chăm chăm. Diệp Huyên đang định nói gì đó, đột nhiên nàng ấy tiến lại trước mặt hắn, sửa sang lại phần ngực áo xốc xếch cho hắn, dặn dò: “Nhớ kỹ, phải sống thật tốt, nhất định phái sống thật tốt, nhất định!”
Dứt lời, nàng ấy xoay lưng rời đi.
Nàng ấy đi rất nhanh, rất vội, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Diệp Huyên.
Diệp Huyên trầm mặc một lát, đột nhiên quay người nhìn về phía lão Kỷ đứng cách đó không xa, nói: “Ta muốn tới học viện Thương Mộc!”
Lão Kỷ nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên khẽ nói: “Giết hết bọn chúng!”
…