Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1814-1817




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1814: Đứng Thứ Sáu Bảng Đạo!


Không ngờ thiếu niên trước mắt lại là cao thủ Chưởng Đạo Cảnh!

Lâm Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn lên mọi người trên Vạn Sơn Trường Thành: “Mấy người yếu như thế đừng ra mặt, xin tôn trọng ta, cảm ơn!”

Lúc này, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Thiếu Bạch!

Thấy thiếu niên này, mọi người xung quanh đều giật mình: “Là Mặc Vân Sơn đứng thứ sáu bảng Đạo”.

Đứng thứ sáu bảng Đạo!

Mặc Vân Khởi nhìn Lâm Thiếu Bạch: “Xin chỉ giáo!”

Lâm Thiếu Bạch gật đầu: “Xin cẩn thận!”

Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất, trong nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ tựa như mưa rền gió dữ xông về phía Mặc Vân Sơn, nơi nó đi qua, không gian đều dần sụp đổ!

Sắc mặt Mặc Vân Sơn thay đổi, y không dám lơ là, di chuyển cổ tay, một thanh trường kiếm phá không đâm về phía trước.


Ầm!

Hai lực lượng vừa chạm vào nhau, Mặc Vân Sơn đã bị chấn động đến mức lùi lại, mà trong quá trình đó, một bóng người chợt xuất hiện.

Ngay sau đó…

Ầm!

Người Mặc Vân Sơn bay thẳng ra ngoài, đập mạnh lên thành tường.

Bịch!

Cơ thể của y thoáng chốc nổ tung, máu tươi bắn tung tóe!

Lâm Thiếu Bạch ở bên dưới phủi nhẹ bụi trước ngực, sau đó nhìn lên Vạn Sơn Trường Thành:

de-nhat-kiem-than-1814-0


1815: “Chính Là Nó”.


Nam Cung Uyển im lặng suy nghĩ, sau đó nói: “Những người đã biết là Tinh chủ, Tộc trưởng Đường Diêm của Đường tộc, Yêu Vương của Yêu tộc, võ sư Nam Phải, Sở chân nhân, thống lĩnh Diệp Chiến Thiên của Thần Đạo quân”.

Cô bé nhẹ giọng nói: “Những người không rõ thì sao?”

Nam Cung Uyển đáp: “Không rõ có Chu Á Phu đột nhiên biến mất của Võ Viện năm đó, Tộc trưởng Mục Nam Tri xinh đẹp tài giỏi của Đường tộc, Tông chủ Kiếm Nam Sơn của Kiếm Tông hai nghìn năm trăm năm trước, cùng với Nam Minh Yêu Vương có nửa thân yêu của Yêu tộc kia và Chiến Vô Song đao kiếm song tuyệt”.

Cô bé gật đầu, tiếp tục tiến về phía trước: “Thế hệ trẻ bây giờ thì sao?”

Nam Cung Uyển nói: “Thế hệ trẻ có Tiểu Phu Tử đứng đầu bảng Đạo, người này lai lịch không tầm thường, thân phận cũng chưa biệt, cùng với Đường Thất công tử đứng thứ hai bảng Đạo, người này không thích tranh đấu, năm xưa rời khỏi Đường tộc du ngoạn, hiện tại không rõ sâu cạn. Ngoài hai người này chính là đệ tử Triệu Mục của võ sư Nam Phái cùng với đệ tử Thiết Ngưu của Sở chân nhân”.

VietWriter.vn

Nói đến đây, nàng ta hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Ngoài mấy người này còn có ba người, chính là An Lan Tú có thể chất Võ Thần của Võ Viện, Liên Vạn Lý, và Mạc Tà của Ma Kha tộc nữa”.

Cô bé đột nhiên nói: “Diệp Huyên đó thì sao?”

Nam Cung Uyển im lặng.

Cô bé hỏi: “Sao thế?”

Nam Cung Uyển trầm giọng nói: “Thực lực của người này, không biết nên nói thế nào”.


Cô bé nói: “Thì cứ nói thử xem!”

Nam Cung Uyển gật đầu: “Người này hơi lạ, thực lực và cảnh giới của hắn không liên quan đến nhau lắm, không thể dùng cảnh giới để đánh giá thực lực của hắn. Mà chiến lực của hắn cũng có lúc mạnh lúc yếu”.

“Ồ?”

Trong mắt cô bé lộ chút hứng thú: “Nói nghe thử”.

Nam Cung Uyển nói: “Bình thường, tuy chiến lực của hắn cũng mạnh, nhưng còn chưa tới mức nghịch thiên. Nhưng khi hắn tức giận, chiến lực sẽ tăng lên một cách khó hiểu. Hơn nữa trên người hắn có rất nhiều bảo vật, không chỉ có một thanh kiếm hơn cả Đạo Cảnh, còn có một thanh kiếm Trấn Hồn của Minh tộc năm đó. Chẳng những thế, Thần Vương Tọa và kiếm Thần Vương của Thần tộc cũng ở trong tay hắn. Ngoài ra, hắn còn có một bảo vật đến từ Ngũ Duy nữa”.

Cô bé nhẹ giọng nói: “Chính là cái tháp màu đen từng xuất hiện ở Thần Quốc ta năm đó sao?”

Nam Cung Uyển gật đầu: “Chính là nó”.

Cô bé nói: “Có nghĩa là lai lịch của hắn cũng không đơn giản?”

Nam Cung Uyển trầm giọng đáp: “Đúng thật là không đơn giản. Nhưng người này tính tình kiêu ngạo, không chịu được uất ức, vì thế quan hệ với mấy thế lực phía Tây cũng không tốt lắm. Đặc biệt là Liên Minh Trật Tự, thế lực này rất muốn hắn chết”.

Cô bé gật đầu, dừng bước. Lúc này, bọn họ đã đi đến Táng Thần Nguyên, cách bọn họ trăm trượng chính là Vạn Sơn Trường Thành.


1816: Chưởng Đạo Cảnh!


Lúc này, trên Vạn Sơn Trường Thành đứng đầy người, đều là cao thủ đến từ các Hoang giới.

Khi thấy mấy đội quân của Thần Quốc, tất cả mọi người đều im lặng.

Đây chính là đội quân của Thần Quốc!

Đặc biệt là nghìn cận vệ của Thần kia, bọn họ đứng ở đó tựa như thiên quân vạn mã vậy, khiến người ta có một cảm giác vô cùng áp lực.

Nặng nề!

Lúc này, vẻ mặt của tất cả cao thủ trên Vạn Sơn Trường Thành đều trở nên nặng nề.

VietWriter.vn

Thần Quốc mạnh hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều!

Lúc này vẻ mặt của năm người Tinh chủ cũng rất nặng nề.

Bây giờ bọn họ mới hiểu Diệp Huyên không lừa mình.

Nhưng cũng may nếu Thần Quốc chỉ có chút thực lực như vậy, bọn họ vẫn có khả năng thắng rất cao.

Dù sao đều là thế lực lớn tồn tại mấy nghìn năm, sao có thể không có lá bài tẩy nào được?

Lúc này, Tinh chủ xuất hiện đối diện cô bé, Tinh chủ nhìn cô bé một cái, cuối cùng, ông ta nhìn hai ông lão sau lưng cô bé.

Khi nhìn thấy hai người này, vẻ mặt Tinh chủ không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề.


Sâu không lường được!

Đây là cảm giác hai ông lão kia mang lại cho bọn họ!

Tinh chủ dời mắt đi, sau đó nhìn về phía cô bé: “Thần Quốc phát động trận chiến lần này chỉ sẽ khiến hai bên cũng có hại, ngươi…”

Lúc này, cô bé chợt ngắt lời ông ta: “Các ngươi không có tư cách khiến chúng ta chịu thiệt!”

Nghe vậy, vẻ mặt Tinh chủ lập tức trở nên khó coi, ông ta đang muốn đáp lời thì cô bé lại nói: “Để thế hệ trẻ chơi trước đi”.

Dứt lời, một thiếu niên áo trắng xuất hiện trước mặt cô bé, thiếu niên hơi thi lễ với cô bé, sau đó đi tới dưới cổng Vạn Sơn Trường Thành, hắn ta nhìn lên các cao thủ bên trên: “Thiếu tông chủ Vô Lượng Tông của Thần Quốc, Lâm Thiếu Bạch, xin được chỉ giáo”.

Chỉ giáo!

Một người đàn ông nhảy xuống từ trên tường thành: “Để ông đây chơi với ngươi, ta…”

Lúc này, Lâm Thiếu Bạch đột nhiên biến mất.

Ầm!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông kia đã trở thành một đống thịt nát!

Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người lập tức trở nên nặng nề!

Chưởng Đạo Cảnh!


1817: Đứng Thứ Sáu Bảng Đạo!


Không ngờ thiếu niên trước mắt lại là cao thủ Chưởng Đạo Cảnh!

Lâm Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn lên mọi người trên Vạn Sơn Trường Thành: “Mấy người yếu như thế đừng ra mặt, xin tôn trọng ta, cảm ơn!”

Lúc này, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Thiếu Bạch!

Thấy thiếu niên này, mọi người xung quanh đều giật mình: “Là Mặc Vân Sơn đứng thứ sáu bảng Đạo”.

Đứng thứ sáu bảng Đạo!

Mặc Vân Khởi nhìn Lâm Thiếu Bạch: “Xin chỉ giáo!”

Lâm Thiếu Bạch gật đầu: “Xin cẩn thận!”

Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất, trong nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ tựa như mưa rền gió dữ xông về phía Mặc Vân Sơn, nơi nó đi qua, không gian đều dần sụp đổ!

VietWriter.vn

Sắc mặt Mặc Vân Sơn thay đổi, y không dám lơ là, di chuyển cổ tay, một thanh trường kiếm phá không đâm về phía trước.

Ầm!

Hai lực lượng vừa chạm vào nhau, Mặc Vân Sơn đã bị chấn động đến mức lùi lại, mà trong quá trình đó, một bóng người chợt xuất hiện.


Ngay sau đó…

Ầm!

Người Mặc Vân Sơn bay thẳng ra ngoài, đập mạnh lên thành tường.

Bịch!

Cơ thể của y thoáng chốc nổ tung, máu tươi bắn tung tóe!

Lâm Thiếu Bạch ở bên dưới phủi nhẹ bụi trước ngực, sau đó nhìn lên Vạn Sơn Trường Thành: Bảo người đứng đầu bảng Đọa ra đây đi!"

Mọi người: "..."

Đứng đầu bảng Đạo!

Tất cả những người có mặt trên Vạn Sơn Trường Thành đều rơi vào im lặng.

Mặc Vân Sơn đứng thứ sáu lại không qua nổi hai chiêu! Mà Lâm Thiếu Bạch này lại trực tiếp khiêu chiến người đứng đầu bảng, Tiểu Phu Tử.

Ở nơi nọ, Triệu Mục đang muốn đi xuống thì bị một người nắm tay giữ lại.

Đó là Diệp Huyên.


Triệu Mục nhìn sang với vẻ bất thiện, hắn chỉ nói: “Người nọ không phải người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Thần Quốc”.

Rồi hắn chỉ về phía sau một cô bé ở đằng xa: “Nhìn thấy hai người kia không?"

Tầm mắt Triệu Mục nhìn sang một nam một nữ đó. Bọn họ như cảm nhận được mà ngẩng lên nhìn lại. Cô gái chỉ liếc một cái đã thu mắt về, người đàn ông lại mỉm cười như chào hỏi.

Diệp Huyên hạ giọng nói: “Cô thấy hai người kia thế nào?"

Nhận được ánh mắt lạnh lùng của Triệu Mục, hắn khó hiểu hỏi: “Triệu cô nương, ta bảo cô nhìn họ, cô cứ nhìn ta làm gì? ... Ta vừa mắt cô thế à?"

Ánh mắt đối phương lia xuống bàn tay vẫn còn đang nắm lấy cánh tay nàng.

Diệp Huyên ngây ra một thoáng rồi thả ra, cười làm lành: “Xin lỗi, ta không cố ý khinh bạc cô, cô cũng biết ta không phải loại người đó mà”.

Đứng trước đôi mắt như hai lưỡi kiếm nhọn hoắt của nàng ấy, hắn đành nói lảng sang chuyện khác: “Triệu cô nương thấy hai người kia thế nào?"

Triệu Mục không nói gì, chỉ vươn tay chỉ Diệp Huyên rồi chỉ xuống Lâm Thiếu Bạch ở dưới, hiển nhiên bảo hắn xuống đánh.

Diệp Huyên lắc đầu như trống bỏi: “Không, ta không đánh!"

Thấy đôi mày đối phương khẽ nhíu lại, hắn tiếp lời: “Trước đó ta bị Tinh chủ đánh một trận, đến giờ mông vẫn còn đau, không đánh được”.

Triệu Mục: “...”