Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 180-183




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên băng qua sông, gấp gáp chạy như bay về trước.

Hắn không thể yên lòng cho đến khi tìm được Diệp Liên, cả người tỏa ra vẻ hung tợn.

Phía sau con sông là một vùng đầm lầy rộng lớn, nếu đi vòng qua sẽ rất mất thời gian.

Mà thời gian là thứ Diệp Huyên đang cần kíp nhất hiện nay, vì vậy hắn gạt bỏ lựa chọn đi vòng nhưng cũng không lỗ mãng nhảy vào mà đứng ở ven bờ quan sát.

Bốn phía đầm lầy là những cái cây mọc rời rạc cắm rễ trong lớp bùn và những bụi cây khác.

Sau một khắc im lặng, kiếm Liên Tú trong tay Diệp Huyên bay ra, đâm phập vào một bụi cây gần đó.

Đùng!

Bụi cây nổ tung, một bóng người nhảy về sau.

Liên Tú không dừng lại mà tiếp tục truy kích hệt như một tia chớp.

Người nọ cuống cuồng thối lui nhưng đã quên mất bản thân đang ở giữa đầm lầy, chưa lùi lại được bao nhiêu đã rơi tõm xuống.

Hắn ta cuống cuồng la lên: “Các hạ, ta đã lùi...”

Vèo!

Đầu hắn ta bay vút ra ngoài, thân thể nhanh chóng bị đầm lầy nuốt mất.

Kiếm Liên Tú bay trở về với Diệp Huyên.

Hắn nhún người nhảy tới. Cứ cách một khoảng, kiếm Liên Tú sẽ bay ra, nơi nào có nguy hiểm nó cũng sẽ thay hắn dò la. Cứ như thế, khi đi đến giữa hồ, sau lưng Diệp Huyên đã có thêm mấy thi thể nữa.

Thực lực của những người này không hề yếu, đáng tiếc lại đánh giá thấp trình độ của Diệp Huyên mà chọn cách đánh lén.

Nếu họ tấn công chính diện, Diệp Huyên khó lòng giết họ dễ dàng như vậy, nhưng họ đã đánh lén mà còn xem thường tính đề phòng của Diệp Huyên, bị hắn phản kích cho không kịp trở tay.

Bỗng nhiên, hắn ngừng lại, đôi mày nhíu chặt.

Có nguy hiểm!

Nhiều năm lăn lộn trong núi rừng, vật lộn với dã thú đã trui rèn ra một loại bản năng.

Hắn lia mắt nhìn bốn phía. Hắn hiện đang ở trên một thân cây trơ trọi, gốc cây cách hắn gần nhất cũng phải đến năm trượng, gốc cây trước mặt thì tận mười trượng. Nếu có người ra tay đánh lén lúc hắn nhảy qua thì... Hắn có thể bay lên nhưng không thể đề khí, lại càng không thể mượn lực, sức mạnh sẽ suy giảm rất nhiều. Nhưng quan trọng nhất là nếu gốc cây kia biến mất thì sao?

Thì hắn sẽ bay thẳng vào cái chết của chính mình.

Lui ư?

Bất khả thi, vì người thiết kế ra thế trận này đã tính đến tất cả những đường lui hắn có thể có. Vì vậy cho dù hắn đi hay bay, đối phương chắc chắn có thể ứng phó.

Diệp Huyên lặng thinh đứng trên thân cây một hồi rồi bất thình lình tung người nhảy lên. Vào khoảnh khắc hắn sắp đặt chân lên gốc cây cách đó mười trượng, nó đột nhiên nát vụn, một bóng người mờ ảo đánh tới nhanh như chim cắt vồ mồi, nhoáng cái đã xuất hiện phía trên Diệp Huyên mà tung chưởng.

Trong lòng bàn tay còn có ánh chớp lập lòe.

Diệp Huyên cấp tốc rơi xuống, trước khi ngã vào đầm lầy thì kiếm Liên Tú trong tay hóa thành kiếm quang vững vàng dưới chân hắn.

Ngự kiếm đứng!

Hắn đáp chân lên kiếm, nắm tay lại tung ra một quyền lên đỉnh đầu.

Chiêu Một Quyền Đánh Vỡ Đầu Ngươi lần này không chỉ có lực đấm mà còn bao hàm có chiến ý.

Nắm đấm vừa ra, một tiếng nổ bén nhọn vang lên.

Uỳnh!

Nam tử tấn công Diệp Huyên bị thổi bay, bản thân hắn cũng chìm nghỉm xuống đầm lầy nhưng nhanh chóng được Liên Tú nâng ra.

Hắn không tiếp tục tấn công mà ngự kiếm là là về bên trái. Cách đó mười mấy trượng, có một nam tử đang lơ lửng.

Hắn ta trợn trừng mắt, lẩm bẩm: “Ngự kiếm phi hành? Tuyệt đối không thể thế được!"

Diệp Huyên lạnh lùng liếc lại. Bỗng nhiên, kiếm Liên Tú hóa thành kiếm quang lao vun vút đến chém nam tử khiến hắn ta trắng bệch cả mặt, cuống cuồng lách về bên phải. Liên Tú lập tức bẻ ngoặt lại chém ngay chính diện.

Nam tử nheo mắt, tay phải hóa thành chưởng, sấm sét lóe lên rồi tung ra.

Ầm!

Một chưởng này vừa tiếp xúc với thân kiếm, vô số tia sét và kiếm quang lòe lòe sáng lên.

Bất thình lình, nam tử biến sắc khi nhận ra Diệp Huyên đã lẻn ra sau lưng hắn ta tự lúc nào.

Hắn ta xoay người tung chưởng, sấm sét ào ào tuôn ra như nước lũ cuốn phăng bờ đê.

Đòn đáp trả của Diệp Huyên vẫn là một cú đấm vô cùng đơn giản, nhưng nó lại đập tan hết mọi tia sét của nam tử, khiến hắn ta lao vút ra ngoài.

Kiếm quang lóe lên.

Nam tử mặt cắt không còn hột máu.

Xoẹt!

Nhờ vào nỗ lực vặn mình trong lúc tuyệt vọng, hắn ta tuy thoát chết nhưng vẫn bị chém đứt lìa toàn bộ cánh tay phải.

Kiếm Liên Tú không bỏ qua, tiếp tục bay trở lại làm thịt nam tử. Đúng lúc ấy, một ông lão già cỗi xuất hiện gần đó, hốt hoảng kêu lên: “Xin hãy thu tay lại, chúng ta...”

Xoẹt!

Nhưng cái đầu của nam tử đã bay ra trước khi lão ta kịp dứt lời.

Sắc mặt lão già vặn vẹo đi đầy dữ tợn, mắt long lên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đáng chết...”

Khi lão ta toan ra tay, một cái hồ lô bỗng rơi từ trên trời xuống, rượu bên trong sóng sánh phun trào.

Sắc mặt lão già kịch liệt thay đổi, vươn tay đẩy về phía trước. Không gian trước mặt lão ta lập tức vặn lại.

Uốn cong vật chất!

Cường giả Vạn Pháp Cảnh!

Không trung ngưng đọng trong chớp mắt, những giọt rượu như dừng lại, nhưng một khắc sau đã hung hãn xuyên thấu không gian vặn vẹo, nhấn chìm lão già kia.

Đùng đùng đùng đùng!

Tiếng nổ liên tục vang lên, lão già không ngừng rơi xuống, chỉ chốc lát sau đã rơi vào đầm lầy. Một khắc sau, lão ta chật vật toan bay lên nhưng đã có một bóng đen xuất hiện phía trên lão.

Lão Kỷ!

Lão già còn đang ngâm mình dưới sình lầy nổi điên phản kháng nhưng không cách nào thoát khỏi bàn chân của lão Kỷ đang giẫm trên đầu.

Lão Kỷ uống một hớp rượu, nói: “Bọn già để ta”.

Diệp Huyên tức tối rời đi.

Lão Kỷ dõi nhìn về phương xa, hốc mắt chợt ươn ướt: “Sư tôn... Lần này con sẽ không để học viên của mình bị chèn ép nữa... tựa như người năm đó đã bảo vệ con...”
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi khu vực đầm lầy, hắn nhanh chóng tiến về phía trước.

Bởi vì lão Kỷ nói Diệp Liên đang ở trong một sơn cốc cách đây mấy trăm dặm, Mặc Vân Khởi và Kỷ An Chi đã tới đó rồi.

Không phải lão Kỷ không ra tay, mà lần nào lão ra tay cũng bị người khác ngăn cản lại!

Người khác đương nhiên chính là Lý Huyền Thương!

Bên ngoài bí cảnh.

Lý Huyền Thương đứng ở trên ngọn cây, ông ta quan sát bí cảnh ở xa xa, gương mặt không chút cảm xúc.

Có một người áo đen đứng bên cạnh ông ta.

Người áo đen đột nhiên nói: “Tuyết Mai công tử của Sở Quốc đã bị giết chết, cả Bôn Lôi thủ Lý Thái thiếu chút nữa là lên được bảng Võ cũng bị người này chém giết… Trước đó khi lão Kỷ ra tay, vì sao ngươi không ngăn cản lại?”

Lý Huyền Thương bình thản nói: “Gia tộc của Lý Thái là hào môn đại tộc nổi tiếng ở Việt Quốc, lần này tới đây không chỉ hao tổn một tên thiên tài siêu cấp của gia tộc mà còn tổn thất một vị cường giả Vạn Pháp Cảnh nữa, ngươi nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua chuyện này hay sao?”

Người áo đen im lặng không nói gì.

Lý Huyền Thương nhìn về phía bí cảnh: “Chắc chắn sau lưng người thiếu niên kia có một cường giả mạnh mẽ vẫn còn sống, không thì là một thế lực mạnh mẽ. Lần này nếu như hắn không chết ở trong đó vậy thì chính là người khác chết ở bên trong đấy. Người tới đây toàn bộ là thiên tài yêu nghiệt đương thời, thế lực sau lưng bọn họ không hề nhỏ, hắn giết càng nhiều người vậy đồng nghĩa là hắn đắc tội với càng nhiều người, ta muốn xem đến lúc đó còn ai có thể bảo vệ được hắn!”

Người áo đen khẽ gật đầu: “Thiên phú của người này quá mức yêu nghiệt, bên trong thế hệ trẻ có lẽ chỉ có mình An Lan Tú có thể đè ép nổi hắn ta, đúng là không thể giữ hắn lại thêm được…”

Hai mắt Lý Huyền Thương chậm rãi nhắm lại: “Hắn chết chắc rồi!”



Ở một nơi khác, Cửu lâu chủ của Túy Tiên Lâu đột nhiên lên tiếng: “Hắn chém giết Tuyết Mai công tử của Sở Quốc, còn cả Bôn Lôi thủ Lý Thái của nhà họ Lý ở Việt Quốc nữa…”

Bên cạnh Cửu lâu chủ, Khương Việt Thiên trầm giọng nói: “Mục đích của Lý Huyền Thương không hề đơn giản! Hắn muốn Diệp Huyên và học viện Thương Lan gây thù chuốc oán! Lòng dạ của hắn đúng là ác độc!

Cửu lâu chủ bình tĩnh nói: “Gây thù chuốc oán đi, mạnh nữa lên… Học viện Thương Mộc giỏi lắm… Giỏi đến mức khiến lão phu cảm thấy tức cười!”

Khương Việt Thiên: “…”

Bên trong bí cảnh.

Một tàn ảnh liên tục hiên lên trong núi, tốc độ rất nhanh, giống như một cơn gió vậy.

Người này chính là Mặc Vân Khởi!

Sau khi biết được vị trí của Diệp Liên, Mặc Vân Khởi lập tức khởi hành, hiện giờ hắn ta đã tăng tốc độ của mình lên tới cực hạn.

Hắn ta nhất định phải mau chóng tìm được Diệp Liên, tránh Diệp Liên rơi vào tay người nào đó, sau đó lại bị bọn chúng dùng Diệp Liên để áp chế Diệp Huyên!

Chừng mười lăm phút sau, Mặc Vân Khởi đi vào trong một sơn cốc, sơn cốc hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ ai ở bên trong!

Sắc mặt Mặc Vân Khởi đột nhiên thay đổi, thân người hắn ta lóe về phía sau để tránh né, ngay sau đó, mặt đất nơi hắn vừa đứng ầm ầm sụp đổ.

Mặc Vân Khởi vừa mới đứng lại thì mặt đất dưới chân hắn ta rung động, vừa thấy vậy, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, thân thể nhảy lên trên không trung. Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ dưới lòng đất phóng lên trên trời!

Ở trên không trung, hai tay Mặc Vân Khởi mở ra, một thanh phi đao bay ra ngoài, chém xuống dưới!

Hai tay người bên dưới vung lên một cái.

Ầm!

Phi đao của Mặc Vân Khởi bị cản lại!

Chỉ là lúc này đây hắn ta đã lui ra ngoài hơn mười trượng rồi!

Mặc Vân Khởi nhìn về phía thanh niên gầy gò đứng cách đó không xa, cơ thể người thanh niên này quả thực rất gầy, nói chính xác ra thì đó là một tên người lùn.

Thanh niên đó lạnh lùng nhìn Mặc Vân Khởi: “Ngươi không phải là Diệp Huyên!”

Mặc Vân Khởi quét mắt quan sát xung quanh: “Cô bé kia đâu?”

Thanh niên kia chỉ lên vách núi cách đó không xa.

Mặc Vân Khởi nhìn theo hướng thanh niên kia chỉ, ở trên vách núi đá xa xa, có một gốc cây mọc ra từ trong khe đá, có một bé gái bị treo trên gốc cây đó.

Đó chính là Diệp Liên!

Thấy Diệp Liên bị treo ở đó, sắc mặt Mặc Vân Khởi lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn ta quay người lại, nhìn về phái tên thanh niên lùn tịt trước mặt, gằn giọng: “Mẹ kiếp, con chó lùn này nữa, ngươi có còn là đàn ông nữa hay không hả?”

Vừa nói xong, hắn ta xông thẳng về phía tên thanh niên lùn tịt kia.

Hai mắt tên thanh niên lùn tịt đó nhắm lại, chân phải đột nhiên đạp nhẹ lên đất, thân người lập tức chui xuống dưới lòng đất.

Sau khi tấn công thất bại, Mặc Vân Khởi không đuổi theo tên thanh niên lùn tịt kia mà tung người nhảy lên, lao tới vách đá Diệp Liên đang bị treo. Tốc độ của hắn rất nhanh, hệt như một con vượn linh hoạt vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã đi tới trước gốc cây đó. Đúng lúc này, một thanh đại đao từ phía bên phải đột ngột chém tới, khí thế hung ác vô cùng!

Mặc Vân Khởi xoay tay phải, một luồng sáng lạnh lẽo lập tức bắn ra khỏi lòng bàn tay hắn ta, tốc độ nhanh như chớp, đánh thẳng lên trên lưỡi đao của thanh đại đao này.

Ầm.

Chuôi đại đao chấn động kịch liệt, cả người lẫn đao liên tục lùi ra sau mấy bước!

Khi Mặc Vân Khởi định tấn công tiếp thì đúng lúc này, một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, cùng lúc đó, hai luồng sáng lạnh lẽo chém thẳng về phía yết hầu của hắn ta!

Sắc mặt Mặc Vân

077194-tamlinh247.jpg





Nhưng vào lúc này, một thanh niên mặt sẹo, tay cầm trường đao đứng cách đó không xa nhìn Mặc Vân Khởi, nói: “Chắc hẳn hắn là học viên của học viện Thương Lan, là đồng bạn của tên Diệp Huyên kia”.

Mặc Vân Khởi nhìn đám người ở xung quanh: “Nói thật thì ta không quan tâm các ngươi đối xử với Diệp thổ phỉ như thế nào, nhưng…”

Vừa nói tới đây, hắn ta đột nhiên chỉ về phía Diệp Liên bị treo trên cây ở phía xa xa, giận dữ hét: “Con bé chỉ là một bé gái bình thường mà thôi, các ngươi đối xử với con bé như vậy, mẹ kiếp, các ngươi có còn là đàn ông nữa hay không?”

Thanh niên mặt sẹo bình thản nói: “Nếu nàng muốn trách thì chỉ có thể trách anh trai nó là Diệp Huyên thôi”.

Nói xong, gã nắm chặt đại đao trong tay: “Trước tiên bắt lấy hắn ta rồi tính tiếp!”

Vừa nói xong, gã nhảy lên cao, bổ mạnh thẳng tới chỗ Mặc Vân Khởi.

Mặc Vân Khởi đang định ra tay thì đúng lúc này, một mũi tên từ phía sau lưng hắn ta bắn tới!

Sắc mặt Mặc Vân Khởi có phần khó coi, hắn ta không dám ra tay, lại lóe tránh né sang bên cạnh thêm một lần nữa. Khi hắn ta vừa hạ xuống đất, một bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn ta, ngay sau đó, hai luồng sáng lạnh lẽo chém thẳng về phía đầu hắn ta!

Không chỉ là như vậy, một mũi tên đột ngột bắn tới từ phía sau lưng Mặc Vân Khởi!

Mặc Vân Khởi đột ngột quay người lại, ngay sau đó, thân thể hắn ta biến mất khỏi vị trí cũ!

Có một tàn ảnh lướt qua!

Không cần nghi ngờ gì cả, tốc độ của Mặc Vân Khởi lúc này đã đạt tới đỉnh cao!

Đồng tử thanh niên dùng trường cung đứng trên hòn đá cách đó không xa co lại, hắn đang định lùi ra phía sau thì đúng lúc này, một thanh phi đao màu vàng không hề có bất cứ dấu hiệu nào, đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.

Thanh niên dùng trường cung bay ra phía sau, hai tay hắn nắm chặt trường cung, đột nhiên đập tới trước.

Ầm!

Trường cung ầm ầm vỡ vụn!

Thế nhưng hắn đã tránh thoát được một đao trí mạng này!

Khi Mặc Vân Khởi định tấn công tiếp thì một luồng hơi thở sắc bén đột nhiên từ phía sau lưng chém tới!

Chính là tên thanh niên mặt sẹo dùng đao kia!

Lần này hắn ta đã không thể né tránh được nữa, bởi vì hắn mới dừng lại xong, còn thanh niên mặt sẹo kia tìm thời cơ rất tốt, đúng lúc bắt được cơ hội này!

Mặc Vân Khởi cầm phi đao màu vàng trên tay, quay người lại, bổ một cái!

Ầm!

Theo tiếng nổ lớn kia vang lên, Mặc Vân Khởi lẫn thanh phi đao trên tay hắn ta bị đánh bay, sau đó, hắn ta rơi thẳng từ trên không trung xuống dưới.

Mặt đất bên dưới đột nhiên rung động, vừa thấy vậy, sắc mặt Mặc Vân Khởi lập tức thay đổi!

Nếu như hắn ta hạ xuống dưới chắc chắn chỉ có con đường chết!

Mà đúng lúc này, một thanh phi kiếm từ phía xa đột ngột bay tới, ngay sau đó, thanh phi kiếm bay xuống dưới người Mặc Vân Khởi, gánh vác sức rơi của hắn ta.

Mặc Vân Khởi thở phào một tiếng, vào lúc này, thanh phi kiếm đột nhiên rời khỏi, chém thẳng xuống dưới mặt đất.

Phụt!

Ngay khi phi kiếm chém vào trong đất, cả không gian tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó một tiếng kêu thảm thiết từ dưới lòng đất vang lên, ngay sau đó, có một vùng đất bị nhuộm đỏ.

Ong!

Một thanh kiếm xông ra khỏi lòng đất, sau đó hạ xuống trước mặt một người con trai cách đó không xa.

Người tới chính là Diệp Huyên!

Khi thấy Diệp Huyên tới, Mặc Vân Khởi thở phào một hơi. Hắn ta chỉ vào huynh muội thanh niên mặt sẹo cách đó không xa: “Hai người này giao cho ngươi, ta đi cứu Tiểu Liên Nhi! Cẩn thận tên dùng cung ở bên trái đó!”

Vừa dứt lời, thân thể hắn đã lập tức biến mất khỏi chỗ đó.

Diệp Huyên ngẩng đầu lên, nhìn huynh muội tên thanh niên mặt sẹo đứng cách đó không xa. Ngay sau đó, hắn đột nhiên biến mất khỏi nơi đó, tốc độ của hắn rất nhanh, vô cùng nhanh. Ở trước mặt hắn, kiếm Liên Tú còn nhanh hơn nữa, mở đường chém thẳng về phía tên thanh niên mặt sẹo kia!

Khóe miệng thanh niên mặt sẹo kia cong lên tạo thành một nụ cười dữ tợn: “Để ta xem rốt cục ngươi mạnh tới mức nào!”

Vừa nói xong, gã nhảy xuống khỏi tảng đá, cùng lúc đó, hai tay hắn cầm đao, bổ mạnh xuống dưới!

Một đao này mạnh mẽ, trực diện, dường như có thể bổ đôi cả một ngọn núi vậy!

Ở bên dưới, kiếm Liên Tú đột ngột dừng lại, đúng lúc này, Diệp Huyên xông tới gần kiếm Liên Tú, hắn đưa tay cầm lấy kiếm Liên Tú, sau đó chân phải giẫm mạnh xuống dưới đất, cầm theo thanh kiếm xông thẳng lên trời!

Ong!

Có tiếng kiếm ngân xé rách không khí vang vọng!

Ngay sau đó, một thanh kiếm đè lên trên lưỡi đao của đối phương.

Lưỡi nhọn đấu với đao sắc!

Ầm!

Kiếm và đại đao chấn động kịch liệt, sau đó thanh đại đao ầm ầm vỡ vụn, thân thể thanh niên mặt sẹo kia bay ngược ra bên ngoài, bay xa tận mấy chục trượng, cuối cùng đập mạnh lên trên một tảng đá lớn!

Phụt!

Thanh niên mặt sẹo phun một ngụm máu tươi!

Thanh niên mặt sẹo lau máu tươi nơi khóe miệng, sau đó nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn xinh xắn cách đó không xa, gào lên: “Chạy mau!”

Hiện giờ thì hắn ta đã hiểu một điều, huynh muội bọn hắn không thể đấu lại thiếu niên kiếm tu ở trước mặt!

Ở nơi xa, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia không hề chạy trốn, nàng ta xông tới trước mặt thanh niên mặt sẹo, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Tha cho hai huynh muội chúng ta một con đường sống, chúng ta sẽ quay về gia tộc, ta…”

Đúng lúc này, một luồng kiếm quang lóe lên.

Phụt!

Đầu nàng ta lập tức bay ra ngoài!

Thanh niên mặt sẹo kia ngẩn người, hắn ta như lên cơn điên, xông thẳng về phía Diệp Huyên: “Ông đây giết ngươi…”

Phụt!

Một luồng kiếm quang xẹt qua giữa lông mày thanh niên mặt sẹo kia!

Thân thể thanh niên mặt sẹo ngã ra đất.

Diệp Huyên liếc nhìn hai cái xác nằm trên mặt đất: “Nếu như ta thua thì các ngươi cũng không bỏ qua cho huynh muội chúng ta.”

Ầm!

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang từ phía trên đầu truyền tới, ngay sau đó, một bóng người từ trên không trung rơi xuống dưới đất!

Người rơi xuống chính là Mặc Vân Khởi!

Phụt!

Mặc Vân Khởi liên tục hộc máu.
Diệp Huyên ngẩng đầu lên nhìn, ở trên không trung phía xa có một thanh niên đang lơ lửng.

Toàn thân người thanh niên đó mặc đồ đen, ở bên hông có treo một sợi dây buộc dài màu tím, ở bên dưới là một khối dương chi bạch ngọc.

Bề ngoài thanh niên này cũng không quá tuấn tú, nhưng góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy sắc bén, vô hình mang lại áp lực cho những người xung quanh.

Thanh niên áo đen kia lơ lửng ở giữa không trung, hắn ta nhìn xuống Diệp Huyên ở bên dưới, ánh mắt lạnh nhạt, không hề có chút dao động gì.

Diệp Huyên rời mắt đi, nhìn về phía Mặc Vân Khởi cách đó không xa: “Sao rồi?”

Mặc Vân Khởi bò dậy, lau máu tươi nơi khóe miệng: “Đã chủ quan rồi”.

Diệp Huyên gật đầu: “Nghỉ ngơi trước đi”.

Mặc Vân Khởi trầm giọng nói: “Cẩn thận đó, là cao thủ đấy!”

Diệp Huyên gật đầu, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía thanh niên áo đen trên không trung: “Tới nào”.

Thanh niên áo đen không nói nhảm gì thêm nữa, thân thể run lên, nhanh chóng từ trên cao rơi xuống dưới, tốc độ vô cùng nhanh. Hắn ta chẳng khác nào một ngọn núi đang rơi xuống, nghiền ép bên dưới, khiến người ta cảm thấy vô cùng bá đạo, bị đè nén tới ngạt thở!

Cao thủ!

Diệp Huyên rời mắt đi, hiện giờ hắn đã đánh mắt tiên cơ ra tay trước, phải nói là hắn đã rơi vào thế yếu mất rồi!

Diệp Huyên không hề né tránh!

Bởi vì khi hai người giao chiến, đặc biệt là giao đấu giữa cao thủ với nhau thì chính là một trận chiến của khí thế, ai yếu thế thì người đó sẽ bị áp chế!

Lúc này hắn không muốn bị áp chế!

Hai mắt Diệp Huyên chậm rãi nhắm lại.

Ầm!

Một luồng khí thế vô hình lấy Diệp Huyên làm trung tâm, đột ngột bộc phát ra!

Kiếm thế!

Kiếm thế mạnh mẽ ngăn cản uy thế ở trên đỉnh đầu Diệp Huyên, thế nhưng thanh niên áo đen kia vẫn không ngừng lại, ngược lại thì tốc độ của hắn ta càng nhanh hơn nữa!

Khi thanh niên áo đen còn cách đỉnh đầu Diệp Huyên chừng nửa trượng, hắn đột ngột đạp chân một cái.

Ầm!

Một luồng lực lượng bá đạo vô song, tựa như núi lửa bùng nổ bộc phát ra từ chân hắn, lực lượng mạnh mẽ khiến mặt đất dưới chân Diệp Huyên nổ tung.

Đúng lúc này, kiếm Liên Tú trong tay Diệp Huyên có hành động.

Ong!

Theo tiếng kiếm ngâm vang vọng đất trời, một luồng kiếm mang phóng lên trên cao!

Lặng lẽ trong nháy mắt.

Ầm!

Một tiếng nổ chấn động đất trời vang lên, ngay sau đó, một luồng sóng năng lượng như sóng nước, chấn động tản ra giữa không trung!

Cùng lúc đó, hai bóng người ở giữa sóng năng lượng này hiện lên, liên tục lùi về phía sau…

Cả hai bên liên tục lùi về sau vài chục trượng.

Mặc Vân Khởi cũng không hề rảnh rỗi, khi Diệp Huyên và thanh niên áo đen đang kịch chiến với nhau, hắn ta đột nhiên phóng lên trên cao, lao về phía Diệp Liên. Nhưng khi đi tới trước mặt Diệp Liên, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.

Ở trên không trung, Mặc Vân Khởi đột nhiên xoay người.

Hắn ta vừa xoay người thì một tia sáng lạnh xẹt qua bên tai hắn!

Hắn ta ngừng lại, quan sát xung quanh, bốn phía không có bất kỳ ai cả!

Có người ẩn nấp trong bóng tối!

Sắc mặt Mặc Vân Khởi trở nên khá khó coi, hắn ta không dám tùy tiện ra tay. Hiện giờ dù hắn ta có cứu được Diệp Liên thì cũng chỉ khiến tình hình trở nên tệ hại hơn mà thôi, bởi vì hiện giờ hắn ta không dám chắc là mình có thể dẫn Diệp Liên chạy trốn!

Mặc Vân Khởi dường như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên giận dữ nói: “Tên khốn Bạch Trạch này, ngươi không thể chạy nhanh hơn được hay sao? Móa… Không phải là lạc đường rồi chứ…”

Ở bên dưới, Diệp Huyên và thanh niên áo đen đều dừng tay.

Thanh niên áo đen nhìn Diệp Huyên: “Tình báo sai lầm, ngươi không phải là đại kiếm tu”.

Diệp Huyên nhếch mép cười một tiếng: “Bất ngờ không hả?”

Thanh niên áo đen đang định nói gì thì Diệp Huyên đột ngột biến mất khỏi vị trí cũ: “Ông đây tới chỗ này không phải là để chuyện trò với ngươi đâu!”

Diệp Huyên vừa mới dứt lời thì đã xuất hiện ở trước mặt thanh niên áo đen kia rồi, một điểm sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào giữa lông mày đối phương!

Thanh niên áo đen nhắm hai mắt lại, mũi chân điểm nhẹ lên trên mặt đất, thân thể hắn ta lập tức mờ đi. Vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cầm kiếm chém mạnh về phía sau.

Chẳng biết từ khi nào, thanh niên áo đen đã xuất hiện ở sau lưng Diệp Huyên!

Đồng tử thanh niên áo đen co lại, hiển nhiên hắn ta không ngờ rằng Diệp Huyên phản ứng nhanh tới như vậy, hơn nữa còn phản ứng lại kịp. Hắn ta không suy nghĩ được nhiềm, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, cơ thể nhẹ nhàng lùi về sau mấy trượng!

Hắn ta vẫn chưa dừng lại thì đã có một thanh phi kiếm phóng tới trước mặt!

Thanh phi kiếm này nhanh tới mức hắn ta không thể nào né tránh được!

Thanh niên áo đen cũng không hề chọn cách tránh né, hắn giơ chân phải lên, đá quét ngang một cái, cú đá này mang theo kình phong sắc bén, dường như có thể xé nát tất cả mọi thứ!

Lấy chân cản kiếm, hiển nhiên thanh niên áo đen này rất tự tin với cú đá này của bản thân!

Lúc này, kiếm tới!

Ầm!

Hai bên vừa mới va chạm vào nhau thì thân kiếm Liên Tú chấn động kịch liệt, kiếm mang quanh thân nó bị chấn nát, chỉ là vào đúng lúc này, có một bàn tay vươn ra cầm vào chuôi kiếm Liên Tú!

Diệp Huyên cầm lấy kiếm Liên Tú, đâm nhanh về phía trước!

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Hiện giờ hắn mới để lộ lá bài tẩy của mình!

Khi đối địch với kẻ khác, lúc hắn nắm chắc thì sẽ tung một đòn tất sát, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào cả. Mà khi nãy hắn cũng không hề cảm thấy tự tin tuyệt đối, bởi vậy hắn mới lựa chọn việc thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử vào lúc này!

Đây là thời cơ tốt nhất để thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Khi Diệp Huyên thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử, kiếm thế ẩn chứa bên trong kiếm Liên Tú có thể đạt tới cực hạn trong nháy mắt!

Kiếm thế!

Một chiêu này mang theo kiếm thế bá đạo vô song!

Khi Diệp

077195-tamlinh247.jpg