Thật mạnh!
Diệp Huyên chợt rùng mình trong lòng, những hơi thở này không hề yếu hơn vị Tinh chủ kia.
Sắc mặt Diệp Huyên bình tĩnh, thản nhiên đi đến điện Đăng Thiên, ở trước điện hắn gặp được một người quen.
Triệu Mục!
Triệu Mục tựa vào vách tường, hai tay khoanh lại, hai mắt khẽ nheo.
Diệp Huyên vẫy vẫy tay với Triệu Mục, cười khà khà: “Thì ra là Triệu cô nương à! Cô mặc y phục vào, ta suýt nữa đã không nhận ra…”
VietWriter.vn
Nói đến đây, hắn chợt sững người.
Bản thân mình đã nói gì?
Ngay lúc này, Triệu Mục cách đó không xa chợt mở lớn hai mắt, ngay sau đó nàng ấy lập tức biến mất.
Sắc mặt Diệp Huyên hơi thay đổi, hai tay đánh mạnh về phía trước đỡ đòn.
Ầm!
Ngay sau một tiếng nổ vang dội, Diệp Huyên lập tức bị đẩy lùi ra xa cả trăm trượng.
Triệu Mục vẫn còn muốn ra tay thì lúc này một âm thanh vang lên từ trong điện: “Nha đầu…”
Triệu Mục dừng lại, nàng ấy liếc nhìn Diệp Huyền cách đó không xa rồi giơ nắm đấm lên.
Diệp Huyên cười nhạt: “Hiểu lầm thôi, ta không có ý gì khác, chỉ là miệng nhanh chút thôi!”
Triệu Mục không nhìn Diệp Huyên, nàng ấy lùi sang một bên, tiếp tục dựa vào vách tường.
Cách đó không xa, một người đàn ông đột nhiên nhìn sang Diệp Huyên: “Ngươi chính là Diệp Huyên?”
Diệp Huyên nghe thấy liền nhìn sang, người nói chuyện là một người đàn ông to lớn, vóc dáng vô cùng vạm vỡ, bắp thịt toàn thân đều nổi lên, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Diệp Huyên gật đầu: “Là ta!”
Người đàn ông quan sát đánh giá Diệp Huyên: “Ta trông ngươi chỉ như một tên ẻo lả thôi mà! Tại sao sư phụ lại nói ngươi rất lợi hại nhỉ?”
Ẻo lả?
Mình sao?
Diệp Huyên đang định nói thì lúc này, một âm thanh vang lên từ trong điện: “Đi vào đi!”
Diệp Huyên