Sau khi đánh bay Diệp Huyên, tay phải Vương Tri Sách đột nhiên chụp về phía trước, vừa vung tay thì một luồng kiếm quang không biết chém xuống từ khi nào đã bị ông ta nắm trực tiếp trong tay, tiếp đó, ông ta khẽ nắm chặt tay phải lại.
Ầm!
Kiếm quang đó lập tức bị vỡ vụn!
Vương Tri Sách nhìn Diệp Huyên ở phía xa, mà lúc này Diệp Huyên bỗng biến mất, một luồng kiếm quang đỏ máu xé rách không trung phóng đến!
Vù!
Trong sân, âm thanh chói tai như tiếng pháo vang lên không ngừng.
Lúc này, Vương Tri Sách bước lên trước một bước, điểm xuống một ngón tay.
Nơi vừa điểm xuống, không gian chợt dao động, một luồng sức mạnh đột nhiên chặn lại kiếm quang đỏ máu kia, trong chốc lát lại yên tĩnh, kiếm quang đỏ máu lập tức nổ tung, mà chính lúc này một thanh kiếm chém thẳng từ trên đầu ông ta xuống,
Vương Tri Sách không hề tránh né mà tung ra một quyền đỡ lấy kiếm.
Ầm!
Khoảnh khắc khi kiếm của Diệp Huyên va chạm vào quyền của Vương Tri Sách, không gian xung quanh dao động kịch liệt, sau đó lập tức nứt ra.
Mà cũng ngay lúc này, Vương Tri Sách chợt cau mày, thời khắc tiếp theo, ông ta chợt lùi về sau mấy chục trượng, sau lại điểm vào giữa trán mình, trong phút chốc linh hồn bên trong cơ thể ông ta đã bình tĩnh lại.
Thời khắc vừa rồi, không ngờ trong linh hồn ông ta lại xuất hiện điều dị thường!
Vương Tri Sách ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, một thanh phi kiếm lặng yên chém đến, ông ta dùng tay trực tiếp kẹp lấy phi kiếm đó, sau đó hơi dùng lực.
Ầm!
Phi kiếm vỡ nát.
Nhưng rất nhanh sau đó, hàng loạt kiếm quang đỏ máu đột nhiên lao về phía ông ta.
Vô số phi kiếm chằng chịt đã bao trùm Vương Tri Sách.
Mà lúc này, Vương Tri Sách liền tiến lên trước một bước, đánh ra một quyền.
Ầm!
Chỉ là một quyền bình thường nhưng kiếm quang đã lập tức tan thành mây khói.
Đè ép!
Trong sân, tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Huyên và Vương Tri Sách!.