"Vậy thì cô đang sợ cái gì?", hắn thong thả hỏi.
Nàng ta nở một nụ cười lạnh lùng: “Lại còn dám khích tướng ta? Ngươi tưởng ta ngu lắm hay sao?"
Diệp Huyên thấp giọng thở dài, không nói nữa.
Cô gái nhếch môi: “Ngươi thở dài cái gì?"
"Viêm Già từng nói với ta nếu gặp đạo tắc ở tầng năm thì nhất định phải thỉnh giáo cặn kẽ, bởi vì người đó lợi hại vô cùng”.
Đối phương bỗng cau mày: “Ngươi đã gặp Viêm Già rồi à?"
"Đúng vậy”.
VietWriter
Lần này, sắc mặt cô gái khi nhìn hắn có pha thêm ba phần kỳ quặc.
"Sao vậy?"
Nghe Diệp Huyên hỏi, cô gái bỗng vọt đến trước mặt hắn. Diệp Huyên cả kinh nhưng không ra tay, bởi vì hắn không cảm nhận được sát ý từ nàng ta.
Đúng hơn là ngay từ đầu đến giờ, nàng ta chưa từng động sát ý với hắn, bằng không hắn đã gọi Trấn Hồn ra liều mạng một phen rồi.
"Có biết tại sao ta không giết ngươi không?", cô gái váy đen nhìn hắn chằm chằm.
Diệp Huyên do dự một hồi rồi đáp: “Tại ta đẹp trai?"
Một cái tát như trời giáng vung xuống.
Chỉ nghe uỳnh một tiếng, Diệp Huyên đã bị đánh văng đi tận trăm trượng. Khi hắn vừa dừng lại, cô gái đã hiện ra trước mặt: “Bây giờ ngươi có thể điều khiển cái tháp rách kia, đúng không?"
Hắn không dám lì nữa, lập tức gật đầu.
Nàng kia nhìn sang, nói: “Ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng đạo tắc, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện”.
"Chuyện gì?"
"Ta muốn vào tháp chữa thương”, đối phương nhàn nhạt đáp: “Nhưng một khi ta đặt chân vào, cái tháp rách đó sẽ khống chế ta. Việc của ngươi là ngăn nó làm điều đó”.
Diệp Huyên im lặng.
Thì ra ý định của nàng ta là thế này, chẳng trách sao ngay từ đầu đã không có sát ý với hắn.
Một chốc sau, hắn nói: “Nếu nó có thể khống chế cô thì e rằng ta cũng không có cách nào”.
Cái danh Tháp chủ của hắn chỉ là hư danh mà thôi, Giới Ngục có thèm để ý đến hắn đâu.
Cô gái váy đen nhàn nhạt nói: “Yên tâm, chỉ cần ngươi đồng ý đứng về phía ta, nó sẽ không làm gì được ta và ngươi”.
Diệp Huyên do dự một hồi: “Có phải có cách nào để khống chế nó không?"