1611: Ngang Tài Ngang Sức
Tiểu Linh Nhi do dự một lát, sau đó nói: “Nó nói đạo tắc đó là ở khu vực này, nhưng đạo tắc này đã ẩn nấp rồi! Nó không cảm nhận được! Nó bảo ngươi đi tìm!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tìm thế nào?”
Tháp Giới Ngục rung lắc một hồi!
Diệp Huyên khẽ nhếch miệng nhìn Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi chớp mắt, sau đó nói: “Nó nói nó không biết!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Tiểu Linh Nhi lại thì thầm với tháp Giới Ngục gì đó, cô bé có chút kích động, khua tay múa chân với tốc độ cực nhanh.
Mà tháp Giới Ngục cũng cứ rung lắc liên tục, như đang biểu đạt gì đó.
Một lúc sau, Tiểu Linh Nhi an tĩnh lại, nhưng cô bé dường như có chút không cam tâm, sau đó lại dựng thẳng hai ngón tay, thái độ rất kiên định.
Tháp Giới Ngục lắc lư trái phải một hồi, rõ ràng dường như là không đồng ý.
Lúc này, Tiểu Linh Nhi quay người chạy mất, nhưng rất nhanh sau đó cô bé lại xuất hiện, mà lúc này, cô bé lại cầm một thanh kiếm trong tay!
Tiểu Linh Nhi ôm kiếm chỉ vào tháp Giới Ngục: “Đấu đơn!”
Diệp Huyên trợn mắt há hốc mồm nhìn, xảy ra chuyện gì vậy? Sao mà nói một hồi lại thành ra đánh nhau rồi?
Tháp Giới Ngục lắc lư, sau đó trực tiếp đâm thẳng về phía Tiểu Linh Nhi.
Tiểu Linh Nhi rống giận: “A, để mạng lại!”
Nói rồi, cô bé ôm kiếm hướng về phía tháp Giới Ngục.
Cứ như vậy, một người một tháp bắt đầu đại chiến trong không trung.
Diệp Huyên ngơ ngẩn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh chóng, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên nghiêm túc hơn, bởi vì hắn phát hiện Tiểu Linh Nhi này rất lợi hại! Không đơn giản là kiếm trong tay cô bé, mà bản thân cô bé cũng rất lợi hại.
Thực lực tháp Giới Ngục này hắn biết, cao thủ Chứng Đạo Cảnh bình thường không phải đối thủ của nó, nhưng lúc này, vậy mà
.
Không lâu sau, Diệp Huyên đến trên mặt biển, thi triển thần thức, không chỉ vậy, hắn còn sử dụng Long Hồn, lúc này, thần thức hắn bao trùm cả hàng trăm dặm xung quanh hải vực!
Thế mà cũng không có gì cả!
Diệp Huyên thu hồi thần thức, khẽ nhíu mày thì ngay lúc này, ở trước mặt hắn không xa đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy, ngay sau đó một luồng năng lượng cực mạnh trực tiếp cuốn hắn vào bên trong lốc xoáy.
Sau khi đi vào trong lốc xoáy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, hắn cầm kiếm chém mạnh về phía trước, thế nhưng kiếm này vừa chém xuống lại không có động tĩnh gì!
Diệp Huyên nhíu mày, hắn vội nói: “Đế Khuyển huynh?”
Không có lời hồi đáp!
Diệp Huyên lo lắng trong lòng, hắn vội vàng liên lạc tháp Giới Ngục, thế nhưng hắn kinh hãi phát hiện ra, lúc này hắn đã mất liên lạc với tháp Giới Ngục.
Có chuyện gì?
Ngay lúc đó, hắn phát hiện bản thân đã ngừng lại, mà xung quanh tối đen như mực!
Không thể nhìn thấy gì!
Diệp Huyên nhíu mày, đưa tay đánh ra một kiếm.
Vù!
Kiếm quang vừa mới xuất hiện thì lập tức đã biến mất.
Vẻ mặt Diệp Huyên u ám, hắn mở lòng bàn tay, ngay lập tức có vô số phi kiếm chém ra khắp nơi xung quanh, thế nhưng sau khi những phi kiếm này chém đi thì cũng im hơi lặng tiếng biến mất!
Toàn bộ đều biến mất!
Vẻ mặt Diệp Huyên có chút khó coi!
Đây là nơi nào?
Một lúc sau, hắn đi về phía trước, thế nhưng xung quanh đều tối đen, hắn đi thế nào cũng cảm giác như vẫn giậm chân tại chỗ!
Khoảng chừng một canh giờ sau, Diệp Huyên dừng lại.
Trong một canh giờ này, hắn vận dụng tất cả bản lĩnh có thể dùng được, thế nhưng vẫn như cũ, chẳng có tác dụng gì!
Hắn vẫn bị nhốt tại nơi này!
Không có âm thanh, cũng không có chút ánh sáng!
Cho dù là kiếm quang của hắn cũng không thể tồn tại ở đây!
Trong không gian u tối, ngoại trừ hắn và bóng tối, thì không có gì cả!
Cứ như vậy, lại trôi qua một canh giờ.
Lúc này, Diệp Huyên đã bắt đầu bực bội, bởi vì cảm giác này thực sự rất tệ!
1613: Nhân Tính!
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên Diệp Huyên đứng dậy, hắn cầm kiếm trong tay chém về phía trước một hồi, thế nhưng xung quanh vẫn tối đen như mực, một chút động tĩnh cũng không có!
Dần dần, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên hung tợn: “Là ai! Ra đây một đấu một đi!”
Thế nhưng, khắp nơi không có động tĩnh gì.
Không có bất kỳ hồi đáp!
Vẻ mặt Diệp Huyên hung tợn, trực tiếp vận dụng Long Hồn và Long Lực, rất nhanh sau đó, phi kiếm vẫy vùng khắp nơi, nhưng dường như chỉ trong chớp mắt, toàn bộ những phi kiếm đó đều biến mất trong bóng tối.
Lại qua một lúc lâu… Lúc này, hắn đã không còn khái niệm gì về thời gian.
Bởi vì hắn đã không biết từ khi đi vào đến bây giờ đã qua bao lâu rồi.
Dù sao, hắn cảm giác như đã qua vài năm rồi.
Giày vò!
Bây giờ, mỗi thời mỗi khắc hắn đều cảm nhận như một loại giày vò.
Có cảm giác như sắp sụp đổ đến nơi.
Thậm chí là muốn giải thoát!
Khi nảy sinh suy nghĩ này, trong lòng Diệp Huyên lập tức hoảng hốt…
Vậy mà bản thân lại yếu ớt như vậy.
Không ngờ tâm tình của bản thân lại không thể chống chọi nổi như vậy!
Bản thân gặp phải khó khăn, vậy mà cũng sẽ nghĩ đến từ bỏ.
Bản thân cũng sẽ vì thất bại mà phẫn nộ, mà phẫn nộ chính là biểu hiện của kẻ vô năng…
Bản thân là kiếm tu, kiếm tâm thông minh, nhưng lúc này, tâm tình lại cáu kỉnh như vậy…
…
Rất lâu sau, Diệp Huyên mới hiểu, hóa ra bản thân có rất nhiều rất nhiều khuyết điểm, chẳng qua là khi không gặp phải khó khăn, những khuyết điểm này đều không hề thể hiện ra!
Nhân tính!
Rất nhiều lúc, một mặt khuyết điểm và tà ác của mỗi người đều được che giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần có một chút cơ hội, thì bọn chúng sẽ lộ ra hoàn toàn…
Vì vậy, thường hay nói, nhân tính không thể chịu đựng nổi thử thách và soi xét!
Nhưng thân là kiếm tu, nhất định phải nhìn thẳng vào nội tâm bản thân, nhìn thẳng vào bộ mặt xấu nhất tàn ác nhất của bản thân.
Cái gì mới thật sự là kiếm tâm thông minh?
Chương 1614
Nhìn thẳng vào nội tâm, hiểu rõ nội tâm,nghe theo nội tâm.
Không trốn tránh!
Tốt là ta, mà xấu cũng là ta!
Tốt hay xấu đều là ta!
Nhẩm đến đây, kiếm trong tay Diệp Huyên đột nhiên run mạnh…
“Thế nào là Kiếm Thánh?”
Diệp Huyên khẽ nói: “Từ phàm lên tiên, từ tiên vào thánh, mà muốn vào thánh, trước tiên phải hiểu rõ bản thân… Không sai, Diệp Huyên ta có rất nhiều rất nhiều khuyết điểm, đúng, Diệp Huyên ta vô sỉ, ta không cần mặt mũi, nhìn thấy mỹ nữ ra sẽ có suy nghĩ lệch lạc… Đúng, ta chính là người không cần mặt mũi lại vô sỉ…”
Vù!
Một âm thanh từ kiếm đột nhiên vang lên từ trong bóng tối…
Trong bóng tối, tiếng kiếm ngân dài không dứt chứng tỏ cho việc kiếm đã hiểu được ý người.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, hai mắt khép hờ, trước mặt là một thanh kiếm đang lơ lửng.
Giờ phút này, hắn đã ngộ ra đạo lý phải thấu hiểu được nội tâm của mình.
Một người có thể lừa dối bất kỳ ai trên thế gian này trừ chính bản thân mình, bởi vì nội tâm chính là tấm gương chân thật nhất trên đời.
Diệp Huyên đứng lên, trong lòng bàn tay hắn là một thanh kiếm với hai loại kiếm ý Thiện Ác đang xoay tít mù.
Từ khi kiếm ý của hắn lột xác, kiếm Trấn Hồn cũng đã trải qua biến hóa long trời lở đất.
Đúng lúc đó, giọng của Tiểu Hồn vang lên: “Chúc mừng của Tiểu chủ, kiếm đạo nhập Thánh!"
Kiếm Thánh ư?
Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: “Kiếm Thánh và Kiếm Tiên khác gì nhau? Giải thích cặn kẽ chút cho ta”.
Sau một hồi im lặng, Tiểu Hồn đáp: “Tiểu chủ có thể cảm nhận kiếm ý của mình thử xem”.
Diệp Huyên mở tay ra, dùng hai loại kiếm ý bao trùm lấy bản thân. Ngay sau đó, hắn phát hiện dường như có thứ gì đó xuất hiện trong kiếm ý của mình!
Tiểu Hồn lên tiếng: “Kiếm ý của Tiểu chủ có linh trí hơn so với trước kia đó”.
"Linh trí ư?", Diệp Huyên tò mò: “Đó là gì?"