Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1591-1594




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1591: Thời Khắc Thay Đổi Vận Mệnh Đến Rồi!


Diệp Huyên lắc đầu mỉm cười, sau đó quay người rời khỏi đó.

Hắn tìm được một nơi yên tĩnh rồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu chữa thương!

Còn tháp Giới Ngục thực sự không còn ở trên người hắn nữa, nhưng hắn chẳng lo lắng chút nào!
Năng lực tự bảo vệ của tòa tháp rách này không phải mạnh bình thường!
Hơn nữa, trong tháp còn có tầng sáu và Đế Khuyển!
Ngoài ra người khác cố ý muốn vào tháp căn bản là chuyện không thể...!
Ở nơi nào đó phía cuối chân trời, đám người nhà họ Tần lao nhanh như điên.

Tần Minh cầm đầu thì vô cùng hào hứng!
Chí bảo!

Giờ đây, thứ mà lão ta cầm trong tay chính là chí bảo của Tứ Duy!
Chỉ cần nhà họ Tần lấy được chí bảo này, đồng thời thu phục được nó, lúc ấy nhà họ Tần sẽ không cần dựa vào Đường tộc.

Thậm chí có thể nhảy vọt trở thành thế lực đỉnh cấp của vũ trụ hỗn độn này!
Thời khắc thay đổi vận mệnh đến rồi!
Lúc này, ngoài sự hưng phấn và kích động ra, trong đầu Tần Minh đã không còn những thứ khác.


Một cao thủ nhà họ Tần bên cạnh lão ta đột nhiên nói: “Người của Đường tộc đuổi tới rồi!”
Tần Minh híp hai mắt lại: “Kệ bọn họ!”
Cao thủ kia do dự một lát rồi nói: “Tần Minh, ông đã từng nghĩ, nếu như chúng ta đem vật chí bảo này đi thì sẽ mang lại hậu quả gì cho nhà họ Tần chưa?”
Tần Minh trầm giọng nói: “Ý ngươi nói là Đường tộc và
.

1592: “Mặc Kệ Bọn Họ, Liều Mạng Đi!”


Phía bắc của Bắc Hoang giới, trong Đăng Thiên Thành, một đám người áo đen đột nhiên xuất hiện ở cửa thành, ngay sau đó đám người này biến mất không chút động tĩnh, giống như ma quỷ vậy.  

Lượng Đạo Tông.  

Trong một gian mật thất, Mạc Vô Lượng ngồi dưới đất, trước mặt lão ta đặt một chiếc mai rùa, bên cạnh chiếc mai rùa là mấy đồng tiền.  

Mạc Vô Lượng bấm đốt ngón tay, trong miệng niệm thầm cái gì đó, mà xung quanh lão ta, từng con số kỳ dị đang chuyển động loạn lên...  

Không biết sau bao lâu, mai rùa trước mặt lão ta đột nhiên vỡ vụn, những con số kỳ dị xung quanh cũng biến mất không chút tăm hơi.  

Trong miệng Mạc Vô Lượng, một vệt máu tươi từ từ chảy ra.  

Một lát sau, lão ta đứng dậy đi tới cửa, nhìn về phía cuối chân trời mà có chút ngỡ ngàng: “Diệp Huyên... số mệnh không ở Tứ Duy... làm sao có thể...”  

Đúng lúc này, một đường thần lôi đột nhiên xuất hiện ở vùng trời của Lượng Đạo Tông, ngay sau đó...  

Ầm!  

Cả tòa Lượng Đạo Tông lập tức biến thành tro bụi!  

Rất lâu sau, trong đống đổ nát, một lão già bò ra ngoài, lão ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Ta sai rồi... ta sẽ không tính số mệnh của hắn nữa”.  

...  


Bắc Hoang giới, Tần Minh cùng đám cao thủ nhà họ Tần lao nhanh trên bầu trời.  

Tần Minh ôm chặt lấy tháp Giới Ngục: “Cao thủ của gia tộc còn bao lâu nữa mới đến?”  

Một cao thủ bên cạnh lão ta trầm giọng nói: “Nhiều nhất là nửa khắc! Nhưng cao thủ của Liên Minh Trật Tự và Đường tộc cũng đang trên đường đuổi tới rồi.”  

Tần Minh gằn giọng nói: “Mặc kệ bọn họ, liều mạng đi!”  

Nói xong, mấy người bọn họ tăng nhanh tốc độ!  

Mà phía sau đám người Tần Minh, đám người Lâm Mục và lão Nhạc cũng đang điên cuồng lao đến.  

Lâm Mục trầm giọng nói: “Lão Nhạc, nhà họ Tần này điên rồi sao?”  

Lão Nhạc lắc đầu: “Bọn họ không phải điên! Mà là liều mạng rồi! Vật chí bảo đó không phải tầm thường, nếu như thật sự nắm được nó trong tay, lúc đó e là Đường tộc ta cũng không làm gì được họ!”  

Lâm Mục không hiểu lắm: “Vì sao Diệp Huyên lại giao bảo vật này ra?”  

Lão Nhạc trầm ngâm một lát rồi nói: “Vừa nãy ta thấy sắc mặt của hắn ta trắng bệch, cơ thể yếu ớt, rõ ràng trước đó hắn ta đã giao chiến một trận ác liệt với đám người nhà họ Tần. Mà tất nhiên một mình hắn không thể đánh lại được đám người nhà họ Tần đó, vì vậy có lẽ hắn đã giao bảo vật đó ra để bảo toàn tính mạng!”  

Lâm Mục nghĩ một lúc sau đó gật đầu: “Mặc kệ người này đi!”


1593: Có Sát Ý!


Nói xong, gã ta ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: “Tất cả mọi người tăng nhanh tốc độ!”  

Sau khoảng nửa khắc, đám người Tần Minh đã đến trước một thành cổ, tên của thành này là “Vạn Sơn Thành”. Nơi đây cũng không lớn lắm, còn chưa tới một triệu người.  

Mà nơi đây là thành phụ thuộc của nhà họ Tần.  

Sau khi vào trong thành, Tần Minh quát lớn: “Tế Trận!”  

Dứt lời, mấy cột sáng trong thành đột nhiên phóng lên trời, đánh về phía đám người Lâm Mục đang đuổi tới!  

Đám người Lâm Mục lập tức bị ép cho dừng lại, nhưng ngay sau đó, mấy người bọn họ bắt đầu điên cuồng phá trận...  

Trong thành, Tần Minh đem tháo Giới Ngục đến một mật thất, lão ta nhìn đám cao thủ nhà họ Tần bên cạnh: “Các ngươi canh giữ ở đây, cao thủ của nhà họ Tần ta sắp đến rồi!”  

Nói xong, lão ta bước vào trong mật thất.  

Trong mật thất, Tần Minh nhìn tháp Giới Ngục trước mặt, trong mắt không hề che giấu sự hào hứng. Dần dần sự hào hứng ấy biến thành lòng tham không đáy!  

Sau đó, lão ta đột nhiên bấm tay rồi nhỏ một giọt máu lên tháp Giới Ngục.  

Mọi thứ lặng im trong phút chốc, tháp Giới Ngục trực tiếp xé rách không gian, biến mất không thấy đâu nữa.  

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Minh ngây ngẩn cả người.  


Lúc này, cửa mật thất đột nhiên mở ra, ngay sau đó, một lão già tóc bạc trắng đi vào. Lão già đó đi thẳng tới trước mặt Tần Minh: “Bảo vật đó đâu?”  

Tần Minh đơ tại chỗ, có chút hoang mang: “Nó... nó vừa còn ở đây mà...”  

Ông già tóc bạc nghe lời Tần Minh nói, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ u ám: “Ngươi có ý gì!”  

Tần Minh có chút hoảng: “Vừa, vừa rồi nó còn ở đây!”  

Nói xong, lão ta chỉ vào khoảng không trước mặt mình: “Nó mới vừa ở ngay đây!”  

Ông già tóc bạc nhìn khoảng không trước mặt Tần Minh, một lát sau, lão đột nhiên nhìn về phía ngón tay Tần Minh, nơi đó còn một chút vết máu!  

Nhìn thấy một màn này, ông già tóc bạc lập tức híp hai mắt lại: “Ngươi đã thu phục được chí bảo kia!”  

Tần Minh trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói: “Trưởng lão Tần Phong, ta không có! Ta.... Nó vừa rồi còn ở trước mặt!”  

Ông già tóc bạc Tần Phong nhìn chằm chằm Tần Minh: “Giao bảo vật đó ra, ta có thể không truy cứu!”  

Sắc mặt Tần Minh tái nhợt đi, lão ta còn muốn nói gì đó, nhưng thần thức của ông già tóc bạc đã khóa chặt lão ta!  

Có sát ý! 


1594: Đã Xảy Ra Chuyện Gì?


Vào lúc này, Tần Minh đột nhiên tỉnh táo.  

Lão ta biết rõ, các cao thủ nhà họ Tần ở bên ngoài đều nhìn thấy lão ta mang theo chí bảo đi vào, mà hiện tại, chí bảo biến mất, không cần nói, lão ta nói gì cũng sẽ không có ai tin.  

Lão ta không biết vì sao chí bảo này lại biến mất, nhưng lão ta biết, việc này khẳng định có liên quan tới Diệp Huyên!  

Mà bây giờ khi lão ta đã bình tĩnh lại, càng nghĩ đến Diệp Huyên càng thấy có gì đó không đúng, Diệp Huyên sao có thể giao chí bảo ra một cách dễ dàng như vậy?  

Trúng quỷ kế của Diệp Huyên rồi!  

Tần Minh không nghĩ đến Diệp Huyên nữa, bởi vì bây giờ lão ta đã không còn tâm tư nào mà nghĩ đến Diệp Huyên.  

Lão ta bây giờ chỉ có hai con đường, con đường thứ nhất, chính là chết!  

Nhà họ Tần nhất định cho rằng lão ta độc chiếm chí bảo, mà lão ta ở trong lòng nhà họ Tần, tuyệt đối không bằng một phần nghìn của chí bảo!  

Nếu lão ta không lấy ra được chí bảo, không cần nghi ngờ chắc chắn sẽ phải chết!  

Mà con đường thứ hai này...  

Lúc này, ông già tóc bạc đột nhiên nói: “Tần Minh, chí bảo kia có liên quan tới tương lai của nhà họ Tần ta, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc!”  


Tần Minh bất thình lình xoay người bỏ chạy!  

Tốc độ của lão ta cực nhanh, trong chớp mắt đã chạy ra khỏi mật thất!  

Ông già tóc bạc nhìn thấy một màn này, sắc mặt thay đổi, vội vàng đuổi theo.  

Mà bên ngoài mật thất, một đám đông cao thủ nhà họ Tần đều ngẩn ra.  

Đã xảy ra chuyện gì?  

Sau khi chạy trốn lên không trung, Tần Minh căm tức nhìn Tần Phong: “Ông muốn giết người diệt khẩu!”  

Tần Phong: “...”  

Đám cao thủ cùng ra theo cũng đều nhìn về phía Tần Phong, đây là đã xảy ra chuyện gì?  

Mà đám người Lâm Mục ở bên cạnh cũng có chút bối rối, nhà họ Tần này đang làm cái gì?  

Không trung, Tần Minh nhìn chằm chằm Tần Phong: “Chư vị, Tần Phong muốn độc chiếm chí bảo! Ông ta sau khi lấy được chí bảo, muốn giết ta diệt khẩu!”