Nói đến đây, ông ta khẽ mỉm cười: "Tất nhiên, ngươi cũng có thể chọn cách chạy trốn, nhưng không gian bốn phía đã được chúng ta gia cố rồi, nếu muốn lợi dụng không gian để bỏ chạy, trừ khi ngươi có thể lấy sức một người phá vỡ sức mạnh của chúng ta!"
Diệp Huyên trầm mặc.
Tần Thiên chậm rãi nắm chặt tay phải lại: "Nghĩ xong chưa?"
Diệp Huyên gật đầu: "Nghĩ xong rồi".
Nói xong, hắn nhìn về phía Tần Thiên: "Ta chọn điều thứ ba".
Tần Thiên gật gật đầu, làm thế mời: "Mời ngươi bắt đầu biểu diễn!"
Trong lòng bàn tay Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện một viên đá, chính là đá Truyền Tống, hắn vận chuyển huyền khí, một khắc sau, cả người hắn lập tức biến mất chẳng còn thấy đâu!
Xung quanh chợt lặng thinh!
Biến mất?
Đám người Tần Thiên đưa mắt nhìn nhau, một chốc sau, Tần Thiên đột nhiên xuất hiện tại vị trí của Diệp Huyên, ông ta ép lòng bàn tay xuống, không gian vẫn hoàn hảo không hề bị gì, nói cách khác, Diệp Huyên không hề phá tan không gian.
Vậy thì vấn đề đây rồi.
Hắn đào tẩu bằng cách nào?
Lúc này, ông lão áo đen ở bên cạnh đột nhiên nói: "Đừng cho người này bất cứ cơ hội nào! Vừa thấy hắn thì chúng ta cứ cùng nhau xông lên, chém chết tính sau!"
Cường giả xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía Tần Thiên, tuy ngoài mặt bọn họ không nói gì, nhưng trong lòng đã không nhịn được oán giận: bảo người ta biểu diễn? Lần này thì hay rồi! Màn biểu diễn này
.