Nhưng Võ Vấn lắc đầu: “Hắn sẽ không làm vậy”.
Ánh mắt của ông ta liếc về phía hang núi: “Vì khi ấy, những thế lực kia sẽ nhằm vào Diệp Liên.
Hắn sẽ không tiếp tục ẩn nấp quá lâu nữa”.
Tần Sơn không khỏi thở dài: “Người này thật sự là trọng tình trọng nghĩa”.
Võ Vấn gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, nhưng cho dù là Kiếm Tông hay Võ Viện ta đều không thể giữ hắn lại”.
Ông ta ngẩng lên nhìn về cuối chân trời: “Hy vọng hắn sẽ được trời cao phù hộ”.
Tần Sơn cũng gật đầu: “Hy vọng là vậy”.
...!
Trật Tự Thành.
Đường Thanh vốn đang tựa vào thân cây trong núi bỗng mở bừng mắt, nói với Diệp Huyên cách đó không xa: “Ngươi sắp gặp phiền toái lớn rồi đấy”.
"Chuyện gì?", hắn nhíu mày.
Ả ta nhìn thẳng vào hắn: “Liên Minh Trật Tự đã cho mời Lượng Đạo Tông đến, tung tích của ngươi sẽ sớm bị nắm giữ thôi”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Thuật ẩn thân của ta rất lợi hại”.
Nhưng ả ta lắc đầu: “Chỉ cần ngươi không thoát ly khỏi Thiên Đạo nơi này, ngươi sẽ bị tìm thấy”.
Hắn toan mở miệng thì giọng của đại thần tầng sáu đã vang lên: “Tiểu tử, có người đang tính ngươi đấy”.
"Là sao cơ?", Diệp Huyên sửng sốt.
"Là suy tính...!Đối phương cũng có bản lĩnh đó chứ! À, quên mất nên nhắc ngươi..